Những ghi chép trong hành trình Đà Lạt

Sau 2 năm ở Đà Nẵng, mình quyết định sẽ chuyển sang một thành phố khác, mình sẽ đến một nơi có khí hậu mát mẻ và có nhiều hoa, có nhiều dự định mình nghĩ sẽ khả thi nếu bắt đầu từ…

 · 17 phút đọc.

Sau 2 năm ở Đà Nẵng, mình quyết định sẽ chuyển sang một thành phố khác, mình sẽ đến một nơi có khí hậu mát mẻ và có nhiều hoa, có nhiều dự định mình nghĩ sẽ khả thi nếu bắt đầu từ…

Sau 2 năm ở Đà Nẵng, mình quyết định sẽ chuyển sang một thành phố khác, mình sẽ đến một nơi có khí hậu mát mẻ và có nhiều hoa, có nhiều dự định mình nghĩ sẽ khả thi nếu bắt đầu từ đây.

Rời đi vì cần một điều gì đó mới mẻ hơn

Hôm gặp bạn, nó hỏi liệu một ngày nào sẽ quay trở lại đây không – sẽ tiếp tục những dự định dang dở và những câu chuyện chưa có hồi kết? Mình nói rằng trong thời điểm hiện tại, thì điều ấy mình chưa nghĩ đến, trước mắt mình muốn thử nghiệm nhiều lựa chọn và muốn xem những dự định của mình liệu có thể làm tốt ở một nơi nào khác ngoài chỗ này hay không. Nó thì nói rằng 2 năm là quá ngắn ngủi để xem xét mọi thứ, nhưng mình nghĩ chừng ấy thời gian, là quãng thời gian đem đến cho mình nhiều điều phải suy nghĩ, hoặc mình cảm thấy đã đủ để xem xét.

Mình bắt đầu vào Đà Nẵng vì một công việc là định hướng từ hồi Đại học, nhưng rồi vỡ mộng mà chấm dứt mọi thứ khi làm chưa đầy 2 tháng, tiếp đó là chuỗi ngày loay hoay cân bằng và tìm kiếm, đôi khi nhìn lại thì chỉ buồn cười nhiều hơn là tiếc nuối: đáng ra mình cần một chút thời gian nữa để trải qua cảm giác thất nghiệp_,_ để có thêm thời gian suy nghĩ về chuyện đi làm sẽ như thế nào. Dù sao thì đang theo đuổi hoạt động xã hội hừng hực thế mà phải ngồi 8 tiếng trong văn phòng ngay thì sao thích nghi cho kịp?

Trong cuộc trò chuyện trước lúc chia tay, có đứa mà mình coi vô cùng thân thiết, đã nói với mình rằng, ở đây lúc nào cũng có bạn bè với người thân, mình mà đi thì nó và cả mình sẽ chẳng có ai ở bên cạnh nữa hết. Mình nghe rồi nghĩ liệu có thật sự cần một ai đó đón đợi ở trên đó không? Đà Nẵng xưa giờ đem đến cho mình rất nhiều sự giúp đỡ, có rất nhiều người mình có thể gặp để trò chuyện sau giờ làm, cả vào phút cuối lúc tạm biệt, mình vẫn cảm thấy rằng dường như mình đã bỏ quên một điều chi đó vô cùng quan trọng ở nơi này.

Nhưng rồi cảm giác lạc lõng đến mức cô đơn lạ kỳ vẫn theo đuổi đến giờ, mình thấy lạc lõng khi không thể kết nối với các cộng sự trong công việc, khoảng cách làm mọi tâm tư đều trở nên mơ hồ, có lẽ một phần bởi sự cứng đầu mà mình tiếp tục theo đuổi, và một phần bởi mình không giỏi mở lòng hòa nhập cùng với mọi người.

Đôi lần mình nghĩ, cái điều ấy – không một ai ở bên cạnh – liệu có thật sự là không tốt khi nó vẫn theo đuổi mình đến một nơi xa lạ hơn thế? Ít ra vẫn còn an ủi được hơn rất nhiều, ở nơi thành phố này…

Ký ức, trải nghiệm, và những điều đáng nhớ

Lúc mình vào Đà Nẵng, mình nhớ Huế nhiều vô cùng. Còn giờ sắp rời nơi này, mình biết mình sẽ nhớ cả Đà Nẵng và Huế nhiều đến vô cùng.

Mình sẽ nhớ những đêm dài ở biển, là những đêm cao hứng giữa mùa hè nóng bức mà ra đấy chơi, hay những hôm cuối cùng mọi người ra ăn mừng kết thúc một dự án. Những đêm ấy trăng, sao và ánh đèn chiếu lấp lánh khắp muôn nơi, những câu chuyện ngắt quãng giữa những phút giây lặng lẽ nghĩ ngợi linh tinh, cả cơn mê bất chợt tỉnh lúc gà gật đợi trời sáng. Ngắm biển ở Đà Nẵng là một trải nghiệm thú vị, mình nhớ về những ngày trước, phải thức dậy từ bốn giờ sáng mà đạp xe về thuận an mới có cơ may ngắm mặt trời lên, thì nay chỉ cần đi ra một chút, cách đường lớn một đoạn đi bộ là đã thấy cát bám dưới bàn chân.

Những con đường tuyến tính đi qua mỗi lúc đi làm, đi khảo sát cộng đồng hay lấy số liệu dự án, mình sẽ nhớ hết những con người ở những nơi đi đến – những con người làm mình thay đổi rất nhiều quan điểm về người làm hành chính công: họ thật sự tốt và đáng được trân trọng, bởi chính nhiệt huyết và những điều họ làm với cộng đồng. Dù rằng chỉ mới hai tháng không gặp mà đôi người ngạc nhiên lắm để nói rằng sao mình thay đổi nhiều quá. Không, không, con không thay đổi, con chỉ nuôi tóc để chẻ mái thôi mà.

Cả những con đường luôn sẵn sàng đặc kín người lúc mặt trời dần buông xuống, mình luôn có một cảm giác rằng dù nơi nào cũng thế, đêm người ta ở lại thành phố thì ít mà đổ về muôn nẻo ven đô là nhiều, Huế giờ cũng vậy và Đà Nẵng thì từ khi mình mới vào đã thấy rồi. Giờ mình đã không còn ngột ngạt với khung cảnh ấy, khi tự cảm thấy rằng mình cũng là một phần trong dòng dịch chuyển ấy…

Nếu khi về Huế thì mình sẽ hẹn gặp bạn ở Tân, Nghĩa thì những ngày dành thời gian sau giờ làm việc ở Đà Nẵng mình lại ngồi ở Hẻm hoặc Nhã Nam. Hẻm thì trong tất cả thời gian còn Nhã Nam là lúc cuối tuần. Mình tin rằng nơi mình đến sẽ không thiếu những nơi đẹp đẽ và thú vị như những lúc ở đây, nhưng để tìm một nơi có nhiều bạn nhân viên thú vị và con người đồng điệu như ở Hẻm, hay sách bao la để đọc ở Nhã Nam chắc tốn nhiều thời gian.

Mình sẽ không quên Thư viện Tổng Hợp, nơi chất chứa và đong đầy nhiều kỷ niệm thật sự đẹp đẽ; cả cầu đi bộ lúc trọ ở gần đó, đêm đi bộ dưới tiết trời mát mẻ bất kể ngày hôm đó nóng thế nào, là một trải nghiệm tuyệt vời để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực trong đầu; và trọn vẹn 10 lần chuyển trọ trong 2 năm, thật sự kinh hoàng từ chuyện đi tìm một nơi ưng ý, để việc phải quan tâm cảm xúc của chủ trọ đang thất thường đến thế nào để nói chuyện, và cả cơ số sách tích góp từ hồi học đại học đến lúc đi làm – mỗi lần chuyển là một lần kiệt sức với nó.

Nhưng mà, quen cảm giác thân quen ngày nối tiếp ngày, là một điều thật sự chưa cần thiết với mình vào lúc này. Mình nghĩ rằng những lúc rời ra khỏi sự thân thuộc như thế, là một cơ hội để mình tìm hiểu chính bản thân mình, rộng mở thêm nhiều cơ hội và điều kiện để bản thân phát triển.

Mình không chắc chắn liệu ít lâu nữa mình sẽ ở ở đâu, sẽ đi tiếp hay sẽ quay trở lại Đà Nẵng, mà dẫu điều ấy có là chi, thì mình tin rằng cứ tiếp tục đón nhận, như chuyến đi này, mới là điều tất yếu phải làm…

Lên đường với một trái tim trần trụi

Vì nghĩ rằng đất nước mình còn đẹp, được mấy dịp mà rong ruổi, nên mình quyết định lên đường bằng xe máy. Thật ra, lý do sâu xa hơn là việc, mình thấy việc đi lại bằng xe máy sẽ tiết kiệm, và chủ động thời gian hơn.

Nói là làm, mình lên kế hoạch cho hành trình dài 2 ngày. Hôm đầu tiên sẽ dừng lại ở Quy Nhơn, và hôm sau là thẳng tiến lên Đà Lạt. Không cần gửi xe máy, chẳng cần mua vé máy bay, chẳng phải đón taxi về lại thành phố, đỡ cũng kha khá khoản tiền.

Trước khi lên đường, mình chia sẻ kế hoạch sẽ lên Đà Lạt, rồi xuống Sài Gòn, mục đích là áng chừng thời gian, tìm bạn cho những nơi mình đến. Có như vậy, những nơi mình đi qua sẽ bớt phần nào sự lạc lõng, và cũng dễ tìm được những cánh tay đang dang để giúp đỡ mình.

Đoạn tới ngang Tam Kỳ, mình dừng lại quán nhà chị Thao, người từng là chủ của Hẻm để chào tạm biệt. Trong ký ức của mình, Hẻm và chị Thao đem đến cho mình nhiều sự bình yên và thoải mái, đặc biệt là những khi cô đơn và thiếu thời gian cho bản thân mình.

Mình còn nhớ, có một khoảng thời gian tương đối dài, mình không thể nào cân bằng được giữa đời sống cá nhân và thời gian làm việc, những gì đang đồng hành tại CECR lúc ấy là vô cùng áp lực, kiếm một khoảng nghỉ cho bản thân cuối ngày thôi cũng khó khăn vô cùng. Tình cờ bạn rủ qua Hẻm chơi, xong bạn thất vọng vì Hẻm không như bạn nghĩ. Nhưng may mắn, mình tự nhiên lại thấy hợp, lại ngồi nhiều và ngồi lâu.

Một hôm nọ, Hẻm sắp đóng cửa và mình vẫn chưa muốn về, chị Thao thấy vậy hỏi liệu có sẵn lòng trông quán cho chị một lát. Chị ra ngoài có việc. Lúc ấy, cũng gần đến nửa đêm, không gian yên tĩnh và vắng lặng vô cùng. Giây phút đó, tự nhiên mình cảm giác như được thuộc về, thuộc về nơi này. Nên rằng, lời tạm biệt trong thời điểm ấy, là một phép mà mình cần phải thực hiện.

Vốn, mình định dành cho chị sự bất ngờ, nhưng chị làm mình bất ngờ hơn khi chị đang ở Đà Nẵng. Với rất nhiều sự tiếc nuối, mình tóm tắt hành trình, mục đích và mong ngóng một ngày nào đó, sẽ sớm gặp lại chị, không là câu tạm biệt thì cũng là hỏi han chân tình xem chị lúc ấy sống thế nào…

Tạm biệt Tam Kỳ, mình bật Google Maps lên và thẳng tiến theo Quốc lộ 1A, đường dài nên tranh thủ đeo tai nghe và bật những bản nhạc yêu thích để làm bạn đồng hành. Dọc đường, mình nghỉ chân ở quán nước ven đường, xin chút nước xối lên xe để hạ nhiệt, nhìn những giọt nước sôi bỏng, cháy xì xèo lại vừa thích thú mà lại vừa xót xa cho chiếc xe.

Tuy rằng mục đích ban đầu là muốn nhìn thấy nước mình đẹp thế nào, nhưng đoạn mình đi trong ngày hôm ấy lại chán ngắt và buồn tẻ vô cùng. Lý do thật giản dị, vì đoạn mình đi là trong thành phố, nhà cửa sang sát, từng đoạn có đèn giao thông nhấp nháy như chào đón.

Chỉ đến khi đi qua Quảng Nam, sang Quảng Ngãi thì mình nhìn thấy núi, sông và biển nhiều hơn. Những màu xanh thay nhau chen vào tầm mắt, làm dịu phần nào sự mệt mỏi và căng thẳng của hành trình dài. Những đoạn lên đèo hay xuống dốc, quanh co và uốn lượn đầy mới mẻ. Nhưng những điều ấy, cũng báo hiệu rằng chặng đường phía trước là vô cùng mệt mỏi và phức tạp.

Nhưng dù thế, vô vị và nhạt nhẽo, không đọng lại nhiều cảm xúc là những gì đã diễn ra trong ngày đầu tiên, của hành trình lên Đà Lạt.

Những trải nghiệm thú vị trên đường dài

Bạn đồng hành trong ngày đầu tiên của mình, là chẳng ai cả. Phải sang ngày thứ hai thì mới có điều để nói. Trong sáng hôm ấy, vừa mới rời Quy Nhơn bằng con đèo không nhớ rõ tên, thì có chiếc xe phân khối lớn chạy vụt lên chào, ra là người từ Huế vào Nam làm cơ khí, đi làm để nuôi con ăn học, đứa thì đang lớp 12 chí lớn như trời, đứa nhỏ ngây ngô không biết ngoài kia phức tạp ra sao.

Ngồi quán nước ven đường, nghe chuyện anh kể về cuộc đời, mình thấy vừa cay đắng, lại không thể hiểu được. Anh kể chuyện ngoại tình, cờ bạc rồi phải tù tội, vợ chán nên đem hết của cải bỏ đi như chuyện phải có của đời đàn ông. Đời anh giờ vứt, giờ sống là vì tụi nhỏ. Anh chốt lại bằng câu nói đó. Đi nhiều, gặp nhiều khiến mình giữ thái độ lửng lơ trước câu chuyện anh kể.

Nhưng dù thế, nếu là mình, mình chẳng chấp nhận cuộc đời như anh đang sống. Bởi trong những điều anh kể, chẳng ai là có lỗi, chẳng ai đáng trách hơn chính bản thân anh.

Cuộc trà nước ngắn ngủi để xe nguội ấy, tụi mình chào nhau rồi thong thả chạy trên đường. Nhưng chỉ đôi lát, xe anh chạy vụt lên, biến mất vào tầm mắt. Cuộc gặp ngắn ngủi, thoảng qua như giấc mơ, và cũng tình cờ làm sao khi nhà anh cách nhà mình tầm chục cây số.

Vai trò của cuộc gặp ấy, vốn không quá sâu sắc trong lòng mình, nhưng phần nào đó, khiến mình chấp nhận rằng cuộc sống này, có quá nhiều người với nhiều số phận khác nhau, và bản thân họ – đôi khi tạo ra sự nghiệt ngã cho chính mình. Nhưng cũng chính họ, chẳng chấp nhận những điều nghiệt ngã ấy, và gắng mà đổ lỗi cho người khác như điều hiển nhiên họ đang làm…

Sau cuộc gặp với anh đồng hương ngắn ngủi, thoảng qua như chút mộng mị đơn thuần, mình được bù đắp bằng cuộc gặp khác – thú vị và vô cùng đáng nhớ, đó là Hoàng Tử Bé. Lên Đèo Cả, mình chạy giữa lưng chừng thì thấy đôi quán nước ở dọc đường, chạy quá rồi mới hay cũng nên lúc dừng lại. Nhưng phải dừng xe, chạy ngược đèo giữa những khúc cong là điều mình không sẵn sàng thực hiện.

Chính vì thế, khi nhắm được quán nước ở phía xa xa, mình bật xi nhan rồi từng chút mà chạy sang bên kia đường, dừng lại tìm chút hơi mà nghỉ ngơi. Quán nước lúc ấy chẳng có ai hết, ngoài đôi anh chị là vợ chồng kia, đang trong chuyến đi chơi và giờ là ngược lại về nhà. Cách trò chuyện của anh chị với nhau, cách anh tạo niềm vui cho đứa trẻ đi cùng, trông thật hạnh phúc và ngập tràn yêu thương.

Anh chỉ dẫn mình đi vào nhà, lấy đá và nước ra để uống, có vẻ như anh quen với quán này từ lâu lắm. Bởi dáng vẻ và điệu bộ vô cùng tự tin khi chỉ dẫn, và biết những chỗ cất đồ để hướng dẫn cho mình. Chọn nước và lấy đá xong, mình thong thả ra ngồi hóng mát.

Anh chị lại bắt chuyện và tụi mình kể với nhau về hành trình dẫn đến cuộc gặp gỡ này. Trước lúc rời đi, anh đưa mình tấm danh thiếp, ở trên đó là Le Petit Prince – Hoàng Tử Bé. Mình mỉm cười vì sự tình cờ đầy thú vị, khi đây cũng là cuốn truyện mình yêu thích, và một chút nào đó, đồng hành cùng mình trong một khoảng thời gian dài…

Và rồi mình lại rời đi

Khi biết chuyện mình lên Đà Lạt, bạn nó bảo rằng đó là một nơi hợp với mình, hết bạn xong đến những người quen xa cũng nói như vậy. Biết là có nét hao hao của sự phù hợp, mình hỏi lại xem nó đang nói về điều chi.

Tựu trung lại, tất cả những nhận xét đều xoay quanh sự kín kẽ và tĩnh lặng của thành phố này. Để từ đó mà xét về một khía cạnh nào đó, mình sẽ thấy sớm dần quen với khung cảnh nơi đây. Ý của bạn là như thế. Nhưng nói thế nào nhỉ, chắc mình không hợp với Đà Lạt – trong thời điểm hiện tại, và chính mình cũng không kỳ vọng nhiều về điều ấy nữa là.

Chuyến lên trong tâm tưởng của mình, là chuyên đi câu giờ, và dừng chân để tìm kiếm một cơ hội ở Sài Gòn.

Câu giờ là bởi mình còn nhiều băn khoăn về tương lai chính mình, nhưng không thể dành thời gian để thử và suy nghĩ lựa chọn từng cái một được – bạn có đứa nói rằng nhảy việc nhiều không phải là một điều tốt. Mình tránh điều ấy bằng cách ngưng chuyện tìm việc mà lên đây.

Tìm kiếm cơ hội là bởi mình tìm thấy mục đích của chuyện đi làm, của việc kiếm tiền. Dự định của mình cần nhiều tiền để xây dựng, và chỉ có đi đến một nơi có thể kiếm được nhiều tiền – như Sài Gòn, thì mới sớm đạt được điều ấy.

Nhưng Đà Lạt đối xử với mình không thật sự tốt, khi lên mình thật sự nghĩ rằng mình nên trân trọng những mối quan hệ, những người bạn xung quanh. Ở một nơi sương phủ khắp nơi mỗi sớm mai, thì không có ai đồng điệu để tâm tình thật lòng là một điều vô cùng khó khăn và dễ gây bất ổn.

Nên rồi mình quyết định sẽ ra đi, mình tiếp tục chạy xe xuống Sài Gòn, để tiếp tục cái điều mình đã dự định khi lên đường tới nơi này… Quyết định ấy sớm hơn dự định, bởi lẽ nơi này không còn phù hợp với mình nữa. Có lẽ rằng sự kỳ vọng của mình lớn quá, thành phố này không thể đáp ứng được. Hoặc chăng, điều mình tìm kiếm lại không thể trọn vẹn trong hành trình này. 3 tháng trong kế hoạch, diễn giải thành 3 tuần trong thực tế, chấm dứt đầy nhẹ nhàng cũng cũng lắm vấn đề.

Xuất phát từ ngoại ô thành phố lúc ban sớm, mình chạy lên đỉnh đèo và dừng chân khi mặt trời vừa lấp ló, sương phủ khắp nơi và ánh nắng dần chan hòa, tạo nên khung cảnh hùng vĩ hiếm dịp được tận hưởng. Lấy vội máy ảnh, mình chụp lại vài tấm, lúc này đây là chưa có ảnh cho bạn xem đâu, nên hãy thư thả và chờ đợi nhé.

Mình vụt qua trung tâm thành phố, không thong thả và chẳng dửng dưng như những ngày ghé chơi. Sự vội vã vào lúc ấy, như rằng mình đang chạy trốn, trốn khỏi thực tại và những điều đang diễn ra ở nơi này. Lướt vội qua con đèo nối phía Nam với Đà Lạt, trước mắt mình là muôn vàn chiếc xe ngược chiều thẳng tiến, điều họ tìm kiếm dường như đang dang dở trong hành trình của mình.

Bạn mình kể, đèo lên Đà Lạt từ phía Nam là vô cùng nguy hiểm, tai nạn nhiều nên hãy cẩn trọng. Nhưng lúc ấy, mình chẳng để tâm đến lưu ý bạn nhắc, bởi bận quan sát những biển số xe chạy phía trước, như đang tìm con số thân quen nơi thành phố dần lạ lẫm này. Nhưng dẫu tìm có nát mắt, sự thân thuộc mình cần cũng chẳng được trọn vẹn chút nào.

Vậy, điều gì đã đọng lại?

nhavantuonglai

Share:
Quay lại.

Có thể bạn chưa đọc

Xem tất cả »
Thích Nhất Hạnh | Sợ hãi

Thích Nhất Hạnh | Sợ hãi

Thiền sư Thích Nhất Hạnh là người sáng lập tông phái Làng Mai được coi là nguồn cảm hứng chính cho Phật giáo dấn thân khai sáng chánh niệm giúp…

Liên lạc thông qua Instagram

Instagram là tài khoản chính thức của @nhavantuonglai, nên thông qua kênh này bạn có thể trao đổi trực tiếp và tức thời, cũng như cập nhật những thông tin mới nhất từ tác giả.

  • Tức thời và nhanh chóng

    Bạn có thể gửi và nhận tin nhắn nhanh chóng, trực tiếp, giúp những vấn đề cá nhân của bạn được giải quyết tức thời và hiệu quả hơn.

  • Thân thiện và gần gũi

    Vì tính chất là kênh liên lạc nhanh, nên bạn có thể bỏ qua những nghi thức giao tiếp thông thường, chỉ cần lịch sự và tôn trọng thì sẽ nhận được sự phản hồi đầy thân thiện, thoải mái từ tác giả.

Trao đổi trên email

Instagram là kênh trao đổi công việc chính thức của @nhavantuonglai, phù hợp với các thỏa thuận hợp tác, kết nối chuyên sâu và mang tính chuyên nghiệp.

  • Tin cậy

    Trong một số trường hợp, email được dùng như một tài liệu pháp lý, chính vì vậy mà bạn có thể an tâm và tin cậy khi trao đổi với tác giả thông qua email.

  • Chuyên nghiệp

    Cấu trúc của email đặt tính chuyên nghiệp lên hàng đầu, nên những thông tin, nội dung được viết trong email từ tác giả sẽ luôn đảm bảo điều này ở mức cao nhất.

Một vài sản phẩm đã dựng

Ép tiêu bản hoa khô

Cồn Hến sông Hương

Hoàng hôn đầm Lập An

nhavantuonglai · Ghiblis Music Piano Playlist