Bài viết trên Instagram ngày 04 tháng 07 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
bạn hẹn khi mình mới xuống Sài Gòn được ít lâu. đó là một buổi chiều vừa mưa xong, trên cao nắng ráo trong lành, và trong không gian có không khí hối hả mình chưa quen.
gặp nhau, mình mở lời trước, kể sơ chuyện xuống Sài Gòn mà có nhiều lối vì chưa biết đi thế nào, bạn nghe trong im lặng rồi tìm ghế đá ngồi xuống. phía đường chân trời có vài gợn ửng hồng từ đám mây còn sót lại sau cơn mưa, mình chỉ về phía đó rồi hỏi nếu chiều nay không mưa thì mây hoàng hôn hẳn sẽ đẹp lắm nhỉ?
lặng yên bạn không đáp, không gian cũng lặng yên, như để mình nghe tiếng thở mạnh dần. bạn từ từ mếu máo, nhẹ không thành lời rồi nặng từng tiếng nấc. mình bối rối, cuống lên bảo đừng khóc, có chuyện chi hãy thong thả kể. được giây lát, mình giật mình chữa lời, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc cho thoã lòng. như chiếc bong bóng thổi căng hết cỡ rồi lấy chiếc kim đâm vào, mọi cảm xúc dồn nén từ bao giờ như bùng nổ trong lòng bạn, xối xả hơn trận mưa rào trước lúc tụi mình gặp nhau.
ôm bạn và nghe tiếng khóc, rồi cảm giác như chiếc kim nào đó đang đâm vào lòng, mình cũng mếu máo khóc theo. lát sau, bạn nhận ra điều ấy; thêm giây lát nữa, bạn ngừng rồi hỏi tại sao lại khóc? mình bảo, chắc cũng giống như ngáp, khóc đôi khi cũng lây lan… hôm ấy, bạn kể quá nhiều chuyện để mình không biết đâu là nguồn cơn vỡ oà; phần mình cũng kể thêm nhiều chuyện khác, nhưng cũng chẳng biết đâu là chuyện khiến mình buồn đến mức phải khóc theo bạn.
chuyện trôi qua cũng gần 3 năm, mình nghĩ đã quên vì nó quá sức buồn. rồi đến hôm nọ, một bạn khác hẹn ra biển, ngồi tâm sự đôi câu rồi chợt bật khóc; mình cũng như lần trước, bối rối bảo đừng khóc, rồi lại chữa thôi cứ khóc đi cho thoải mái. chỉ khác là, dù lòng có rất nhiều vấn đề, mình muốn khóc theo, nhưng có điều gì đã chặn lại.
một hôm khác, quá là buồn, quá là mệt mỏi bởi có quá nhiều chuyện đang đè lên đầu, mình cũng muốn khóc để giải toả nhưng không được. dẫu thế, vẫn nhắn với bạn, mới khóc xong nè; đang nói chuyện vui bỗng bạn chùn xuống, bảo mệt lắm đúng không, khóc được thì cứ khóc đi. khi ấy, mình nói rằng khóc giờ hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi lời bạn nói là hơn tất cả những gì mình cần, hơn cả trận mưa xối xả đang ở trong lòng.