Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 02 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
hồi còn học Đại học, mình có anh bạn chơi thân, anh rất hào sảng, vận động không ngừng; khác với sự thinh lặng, thích yên tĩnh của mình rất nhiều. có lần, anh nói kiểu mỉa mai rằng chán lắm hay sao mà khi nào đi đâu, cũng đi một mình vậy? mình không tìm được lý do thỏa đáng để trả lời, nên im lặng.
sau này, vì chuyện cá nhân mà anh thay đổi, tính không trầm nhưng dần quen với trạng thái một mình. trong lần gặp gần sau đó, anh bảo hiện tại là đang quen với việc cà phê một mình; mình bảo thế thì hãy cầm theo cuốn sách, đỡ chán và đỡ bị tò mò hơn.
có vẻ như rằng, mình đều làm tất cả mọi thứ một mình, không đợi hay hào hứng cho những lời hẹn. film đợi mãi nay mới ra à? thì mua vé rồi đi thôi; đi ăn để tận hưởng sự ngon miệng ư? cứ thế mà đi chứ rủ rê làm gì thêm mất công xếp lịch; cà phê? tất nhiên, đa số luôn là ngồi một mình, năng lượng những lúc ấy không có quá nhiều cho sự kết nối.
nhưng cái gì quá lắm thì cũng không được. chuyến lên Đà Lạt đẩy đến giới hạn tận cùng sự cô độc mà mình được trải nghiệm. những ngày ở trên núi, xung quanh là núi đồi và sự yên tĩnh đủ nghe tiếng gió, tiếng chim trên trời. những ngày đầu, những trải nghiệm ngắn ngủi thì hẳn vui đấy. cơ mà, ngày này qua tháng khác thì lại không hề.
trước khi lên và trải nghiệm cảm giác ấy, mình nghĩ rằng bản thân không quá cần những người bạn, không cần lắm sự kết nối xã hội, mình cứ sống theo cách mình muốn – miễn là không làm phiền, làm hại ai thì được. nhưng khi đi nhiều, trải qua nhiều điều, sống trong những môi trường đầy náo nhiệt nhưng không thể nào kết nối, mình lại chẳng tìm thấy niềm tin đúng đắn cho điều ấy.
theo một cách hiểu nào đó, cảm giác ấy là một sự phát triển về tinh thần. có người thì từ sự năng động, ham kết nối thì trở về thu mình, dành hết năng lượng cho bản thân; và có những người, lại dần cảm thấy bất an thì chợt nhận ra mình đang cô độc đến nhường nào. với mình, không có đúng hay sai nào trong những điều ấy, cũng chẳng có gì là không phải.
sự phát triển không phải khi nào cũng là điều tốt đẹp, nhưng cũng luôn là sự thiết yếu để chúng ta có thêm căn cứ mà nhìn vào chính mình, để theo đó mà điều chỉnh, thích nghi và nhận ra bản thân đã, đang thay đổi mạnh mẽ đến thế nào.