Bài viết trên Instagram ngày 31 tháng 03 năm 2023
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
dạo gần đây, cứ mỗi lần căn nét và chuẩn bị bấm chụp một tấm hình, nhất những khi chụp cho bạn bè, mình lại nhớ về đoạn đã đọc trong cuốn Đi gặp mùa xuân (2022), đấy là cuốn kể về hành trạng của sư thầy Thích Nhất Hạnh, từ lúc đến tới khi rời đi. thì cứ mỗi lần ai đó nhờ chụp, hoặc phải đứng ra chụp cho cả đoàn, sư thầy vờ như bấm máy, xong bảo chụp rồi đó; nghe vậy mọi người giãn cơ mặt, thở nhẹ vì không phải gồng lên giữ nét tươi cười nữa; đúng khoảnh khắc ấy, thầy mới thật sự bấm máy, và có được tấm hình lúc mọi người tự nhiên, dễ chịu nhất.
đọc ngang đoạn ấy khiến mình nghĩ, thì ra trước giờ mình chụp ảnh cũng áp lực lắm chứ có đùa, đâu chỉ riêng mình mà cả người đối diện họ cũng phải áp lực theo nữa. với mình thì, phải căn nét rồi đo sáng cho chuẩn, xong nín thở chờ khoảnh khắc thật ưng ý để bấm máy; với người đối diện thì, phải luôn giữ nét mặt như họ muốn và mình cần, từ lúc bắt đầu nhìn vào ống nhìn đến khi mình báo chụp thành công. có lẽ vậy, mà cứ mỗi lần chụp xong thì tụi mình đều thở như chưa bao giờ được thở hơn thế; và thật sự thì – đôi khi trải nghiệm ấy khiến chuyến đi của tụi mình chẳng vui hơn tẹo nào.
nhưng vì muốn mỗi lần chụp ảnh là một lần vui, nên đọc xong đoạn ấy rồi những lần tiếp theo chụp cho người khác, mình chỉ áp lực cho riêng mình, sao để bức hình đạt chuẩn và trọn vẹn nhất với mỗi lần bấm máy; còn khoảnh khắc có được thì lại học theo sư thầy, cứ vờ như đã chụp rồi bảo đã chụp xong, đợi người đối diện trong khoảnh khắc không phải gồng lên nữa thì mới thật sự bấm máy. dù đôi khi, bạn mình vẫn phải gồng, vẫn phải tươi cười như cách bạn muốn thể hiện; nhưng áp lực mỗi lần vậy lại vơi đi ít nhiều, để đến cuối khi xem lại những tấm hình thì sự thoải mái của bạn lại tăng lên đáng kể.