Khi cameraman để chiếc máy quay rung
Có một khoảnh khắc mà hôm nay khi bắt gặp, nó khiến mình nhớ đến trận chung kết AFF Cup 2008, ở đó có một khoảnh khắc ghi hình vô cùng nghiệp dư trên sóng truyền hình.
· 3 phút đọc.
Có một khoảnh khắc mà hôm nay khi bắt gặp, nó khiến mình nhớ đến trận chung kết AFF Cup 2008, ở đó có một khoảnh khắc ghi hình vô cùng nghiệp dư trên sóng truyền hình. Lúc ấy, sân Mỹ Đình trôi vào căng thẳng khi những giây phút cuối cùng, Thái vẫn đang dẫn trước một bàn, hiệu số bàn thắng đang bằng nhau, hai đội có thể phải phân định thắng thua trước vạch cầu môn chỉ sau chừng ba phút nữa.
Rồi từ một pha phạm lỗi bên đối phương, Việt Nam nhận được một cú phạt đền, tận dụng thời cơ ấy, bằng một cú bóng bổng, một cú chạm đầu nhẹ của Công Vinh, quả bóng bay lệch đường, lưới đội Thái rung lên.
Tất cả vỡ oà, rồi khan giọng. Khoảnh khắc bóng chạm lưới ấy, chỉ trong chừng 3 giây, màn hình rung mạnh, nhoè đi trong giây lát, cameraman của VTV lúc ấy trong một giây nhỏ nhoi đã không kìm được cảm xúc, đã làm rung chiếc máy quay.
Một hành động vô cùng nghiệp dư, và cũng vô cùng cảm xúc, đã nhanh chóng trở thành biểu tượng của những trải nghiệm chiến thắng. Người ta nhắc lại ba giây ấy, không vì sự cầm máy thiếu chuyên nghiệp, mà vì cảm giác kìm nén sự bùng cháy hạnh phúc của những người gần trận đấu nhất. Họ phải tập trung, phải điềm tĩnh, để ghi trọn từng khoảnh khắc, cho hàng triệu con tim trước màn hình tivi lúc ấy được rõ nét. Họ gần nhất những kịch tính, nhưng thưởng thức cảm xúc lại sau mọi người.
Hôm nay, có một trận bóng vô cùng đặc biệt, không là trận cuối cùng, nó đặc biệt vì đã đem đến những điều bên lề đặc biệt, là người ta không đi làm, là công ty cho nghỉ, là những ai vẫn phải đi làm họ chấp nhận về trễ một chút để ở lại, biết bao người quên đi cái nhịp sống và trách nhiệm công việc, bởi họ cần dồn tâm sức để cỗ vũ hai mươi mấy con người đang thi đấu cho hơn chín mươi triệu con người, bởi vì tinh thần dân tộc, vì màu cờ và sắc áo.
Tiếng còi kết thúc trận cũng là lúc tan tầm, thang máy chạm xuống tầng một cũng là lúc chưa bao giờ mình thấy Đà Nẵng huyên náo mạnh mẽ như hôm nay, đường tắc nghẽn liên tục, còi xe vang lên liên tục, cái sự ngột ngạt của một trăm ba mươi mấy phút giờ đã vỡ oà, người ta bấm còi không vì xin đường hay mất bình tĩnh bởi sự chậm rãi của đường phố, còi xe máy vang lên như thể hiện niềm vui sướng của họ, đường đông nghẹt nhưng mọi người vẫn nhường nhịn từng đoạn đường, cột đèn đỏ một.
Và ngoài kia có rất nhiều người họ phải cất lại niềm vui chung vì nhiệm vụ riêng, vì sự an toàn và hạnh phúc của mọi người, nên hãy đi thật cẩn thận, hãy tạm quên đi những bức xúc mỗi lần nhìn thấy họ, hãy mỉm cười, và vui vẻ tuân theo sự chỉ dẫn, cho niềm vui và tận hưởng những điều đẹp đẽ đang có thêm trọn vẹn.