Bài viết trên Instagram ngày 24 tháng 01 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc · lượt xem.
chung kết AFF Cup 2008 có khoảnh khắc rất nghiệp dư trên sóng truyền hình. lúc ấy, trận đấu đang căng khi những giây phút cuối cùng, Thái vẫn đang dẫn trước, hiệu số bàn thắng bằng nhau, 2 đội có thể phải đá luân lưu chỉ sau chừng 3 phút nữa.
từ pha phạm lỗi bên đối phương, Việt Nam có được cú phạt đền, tận dụng thời cơ, bằng pha bóng bổng rồi cái chạm đầu nhẹ của Công Vinh, bóng lệch đường bay, lưới đội Thái rung lên.
tất cả vỡ oà hét khan giọng. trong khoảnh khắc bóng chạm lưới chừng 3 giây đó, màn hình rung mạnh nhoè đi trong giây lát, cameraman của VTV khi ấy đã không kìm được cảm xúc mà khẽ vung tay ăn mừng, đã làm rung chiếc máy quay.
sau này, nhắc về trận đấu, người ta nhắc thêm về 3 giây ấy, không vì sự cầm máy thiếu chuyên nghiệp, mà bởi đó là minh chứng rõ nhất cho sự kìm nén cảm xúc, bùng nổ hạnh phúc của những người gần trận đấu nhất; có thể nói rằng, họ phải tập trung, điềm tĩnh để ghi trọn từng khoảnh khắc, cho hàng triệu con tim khác được thấy rõ nét. họ gần nhất những kịch tính, nhưng thưởng thức niềm vui luôn để khi tàn cuộc.
9 năm sau, thầy Park đến và thể hiện lần đầu trong giải U23 châu Á, bóng đá lại thêm lần nữa làm bùng lên những niềm hạnh phúc. các trận diễn ra vào khung giờ đi làm, nhưng người ta hoặc không đi làm, hoặc công ty cho nghỉ, còn nếu ai phải đi thì sẵn lòng về trễ thêm một xíu; bao nhiêu người với bấy nhiêu lo toan đều dừng lại để dành sức cổ vũ đội tuyển đang thi đấu cho hơn 90 triệu con người khác.
khi tiếng còi mãn cuộc những trận đấu ấy cất lên cũng là lúc tan tầm, từ trên cao mình thấy cả thành phố rền vang tiếng hò reo; khi thang máy chạm đất thì cả thành phố như chưa khi nào huyên náo nhiều như những hôm đó. đường đặc kín người, còi vang không ngơi nghỉ nhưng chẳng ai tỏ vẻ căng thẳng lúc lạc giữa đám đông. mọi người đang tận hưởng, nhường nhau từng đoạn đường và nghiêm chỉnh từng cây đèn đỏ một.
lúc ấy, mình thấy nổi bật lên những người đang cất niềm vui chung vì nhiệm vụ riêng, họ là các anh giao thông đang phân luồng dẫn lối vì sự an toàn và niềm hạnh phúc của mọi người. thoáng qua những gương mặt, mình thấy rõ sự tận tâm kiên nhẫn, và đôi nét mỉm cười hạnh phúc vì không phải cất lại cảm xúc để vui sau cùng.