Bài viết trên Instagram ngày 12 tháng 10 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
mình biết đến chị Giang lần đầu là cách đây sáu năm, khi đi tình nguyện chung trường lên Nam Đông. đoạn ấy chẳng có gì để nói, và cũng chẳng có ký ức nào thêm.
qua năm sau, trường tổ chức tình nguyện lại đúng địa điểm cũ, mình với chị tình cờ không gặp mà hẹn nhau lên thăm bạn bè. chuyến đi ngắn ngủi và trên đường có nhiều điều để nói, lên cũng gặp được nhiều bạn chung trường vốn lúc ấy rất thân thiết. nhưng chỉ nhiêu ấy chứ chẳng có ký ức nào thêm.
đúng hơn, trong những năm học đại học, ký ức và những lần gặp gỡ để tạo nên kỷ niệm của mình với chị là vô cùng ít, thậm chí hơi phũ phàng là nhiều lúc vô cùng nhạt nhòa, lướt qua và chào nhau vì có những mối quan hệ chung đầy sâu sắc.
nhưng rời trường, rời Huế rồi những lần chạy về lại, thi thoảng là tình cờ gặp lúc đổ xăng xong chào nhau, khi khác lại nhắn bảo em sang bệnh viện chạy Bức tranh với chị nhé… những lần như thế, tình cờ có, giúp đỡ cũng có và tự nhiên đến cũng có luôn, dần gắn kết và chỉ ra những điểm chung chung mà hai chị em có.
không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để khi gặp là nhiều chuyện để nói, để than thở tại sao dạo này Huế đẹp lạ, sao thế hệ sau làm cộng đồng chán thế… những lần ấy, sự đồng điệu về tư tưởng là điều đơn giản nhưng gọn gàng nhất để kết luận.
mà nhắc đến chị thì không thể không nhắc đến Phủi – quán mà chị mở cùng mấy người bạn, xong đến giờ chỉ còn chị và Phủi ở lại với nhau. điều mình nhớ nhiều nhất có lẽ là những hôm nào hẹn bạn ban tối, hoặc lỡ vui chơi quên đường về nhà, mình lại lò xò qua Phủi mò lấy chìa khóa, mở cửa bước vào ngủ ké.
những đêm đông, gió lạnh rít qua khe cửa, mưa rả rích ngoài hiên và xung quanh tối om, những đoạn ấy dù là ma hay người, cũng cứ mập mờ u ám đuổi bắt nhau giữa đêm. còn những hôm nào là hè giữa độ, sáng tỉnh giấc không cần báo thức bởi tiếng ve kêu rì rào ngân lên lúc năm rưỡi sáng, thanh âm cao vút đầy điên đầu nhưng cũng đầy dư vị mùa hạ.
thời gian chạy tới chứ không chạy lùi, và những mối quan hệ cũng thế – cứ vơi dần cứ ít khi đong đầy. nhưng may mắn trong muôn người đang vơi dần đi ấy, mình vẫn thấy thoải mái, khi gặp chị trong một buổi trưa hè ở Phủi, ngồi bệt dưới tán bầu xanh ngát mà chuyện trò với nhau…
chúc mừng sinh nhật chị.