Bài viết trên Instagram ngày 05 tháng 07 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
đôi lần mình nghĩ, cái điều ấy – không một ai ở bên cạnh – liệu có thật sự là không tốt khi nó vẫn theo đuổi mình đến một nơi xa lạ hơn thế? ít ra vẫn còn an ủi được hơn rất nhiều, ở nơi thành phố này…lúc mình vào Đà Nẵng, mình nhớ Huế nhiều vô cùng. còn giờ sắp rời nơi này, mình biết mình sẽ nhớ cả Đà Nẵng và Huế nhiều đến vô cùng.
mình sẽ nhớ những đêm dài ở biển, là những đêm cao hứng giữa mùa hè nóng bức mà ra đấy chơi, hay những hôm cuối cùng mọi người ra ăn mừng kết thúc một dự án. những đêm ấy trăng, sao và ánh đèn chiếu lấp lánh khắp muôn nơi, những câu chuyện ngắt quãng giữa những phút giây lặng lẽ nghĩ ngợi linh tinh, cả cơn mê bất chợt tỉnh lúc gà gật đợi trời sáng. ngắm biển ở Đà Nẵng là một trải nghiệm thú vị, mình nhớ về những ngày trước, phải thức dậy từ bốn giờ sáng mà đạp xe về thuận an mới có cơ may ngắm mặt trời lên, thì nay chỉ cần đi ra một chút, cách đường lớn một đoạn đi bộ là đã thấy cát bám dưới bàn chân.
những con đường tuyến tính đi qua mỗi lúc đi làm, đi khảo sát cộng đồng hay lấy số liệu dự án, mình sẽ nhớ hết những con người ở những nơi đi đến – những con người làm mình thay đổi rất nhiều quan điểm về người làm hành chính công: họ thật sự tốt và đáng được trân trọng, bởi chính nhiệt huyết và những điều họ làm với cộng đồng. dù rằng chỉ mới hai tháng không gặp mà đôi người ngạc nhiên lắm để nói rằng sao mình thay đổi nhiều quá. không, không, con không thay đổi, con chỉ nuôi tóc để chẻ mái thôi mà.
cả những con đường luôn sẵn sàng đặc kín người lúc mặt trời dần buông xuống, mình luôn có một cảm giác rằng dù nơi nào cũng thế, đêm người ta ở lại thành phố thì ít mà đổ về muôn nẻo ven đô là nhiều, Huế giờ cũng vậy và Đà Nẵng thì từ khi mình mới vào đã thấy rồi. giờ mình đã không còn ngột ngạt với khung cảnh ấy, khi tự cảm thấy rằng mình cũng là một phần trong dòng dịch chuyển ấy…