Nhật ký linh hồn
Tôi là một hồn ma. Một hồn ma đang chờ ngày đầu thai. Đấy là thuật ngữ của người Trái Đất. Sách của họ còn miêu tả chỗ chúng tôi ở là một nơi âm u đầy tiếng quỷ khóc, ngày nào…
· 23 phút đọc.
Tôi là một hồn ma. Một hồn ma đang chờ ngày đầu thai. Đấy là thuật ngữ của người Trái Đất. Sách của họ còn miêu tả chỗ chúng tôi ở là một nơi âm u đầy tiếng quỷ khóc, ngày nào…
Chương một: Mở đầu
Tôi là một hồn ma.
Một hồn ma đang chờ ngày đầu thai.
Đấy là thuật ngữ của người Trái Đất. Sách của họ còn miêu tả chỗ chúng tôi ở là một nơi âm u đầy tiếng quỷ khóc, ngày nào cũng có hàng đoàn người chờ phát canh, uống canh xong là có thể đi đầu thai.
Nói sự thực này, còn lâu nhé!
Chỗ tôi ở phải cái hơi tối tăm, chúng tôi gọi nó là Vũ trụ vô tận. Nhưng thời buổi này không ai xếp hàng đợi canh nữa. Chúng tôi quét ID dựa trên mã số linh hồn. Của đáng tội, linh hồn cũng có đặc trưng riêng có thể dùng để tìm hồn lạc, đánh dấu tội phạm, trao đổi vật phẩm. Nhiều công năng lắm.
À quên mất đang nói về đâu nhỉ? Đầu thai! Đúng rồi đầu thai. Các linh hồn ở đây sẽ được đọc tờ rơi về kiếp sống mới, dùng bản Sống thử có trả phí, nếu cảm thấy ưng ý thì sẽ đăng ký mua bằng ID linh hồn. Phí tổn sẽ được tính vào phần đời trong cuộc sống đã mua, đại loại giống kiểu mua trả góp của người Trái Đất.
Mà quái lạ, bọn Trái Đất nghĩ ra lắm từ thế.
Ở đây có linh hồn đến từ khắp nơi trên vũ trụ. Có bọn sao Hoả, bọn người trung tâm, mấy đám bên rìa. Có đứa còn tận đẩu tận đâu nghe nói là từ đầu kia vũ trụ bay về. Dù từ đâu đến thì chúng tôi vẫn nói ngôn ngữ chung, nghe nói là do Mr.God sáng tạo ra do điên đầu với thứ ngôn ngữ địa phương loạn xì ngầu mỗi vùng một phách của chúng tôi.
Bạn hỏi ngôn ngữ vũ trụ có khó không à?
Chả biết, vì chúng tôi học nó từ lâu lẩu lầu lâu rồi. Mỗi lần một linh hồn mua gói Cuộc sống mới, nó sẽ được cấp ID riêng của gói dịch vụ, ID linh hồn tạm thời được khoá lại cùng với trí nhớ vũ trụ, sau này nghẻo thì ID lại được phục hồi, những thứ sẵn có lại về với linh hồn.
Làm linh hồn mãi cũng chán, nhất là kiểu chết đi sống lại mệt đầu vờ lờ. Nhiều thằng hồn sau vài bận như thế thì đâm ra loạn trí, ôm đầu nhảy vào hố đen không thấy tăm tích đâu nữa. Nhiều đứa xin tình nguyện hiến linh hồn cho mục đích nghiên cứu của Phòng thí nghiệm vũ trụ. Hồi nọ có lần có một đám linh hồn nổi loạn hè nhau bóp nổ mấy hành tinh giỡn chơi, ai ngờ nổ banh hồn. Nhưng phần lớn các linh hồn đều để mình loang dần ra, hoà vào vũ trụ mênh mông vô tận, cái này người Trái Đất gọi là niết bàn.
Của đáng tội, dạo này xem nhiều tờ rơi về Trái Đất quá đâm ra lậm, đi đâu cũng lải nhải, tôi để ý mấy hàng xóm cứ nhìn mặt tôi là tránh như tránh tà. Đâu có nói lắm thế đâu nhỉ?
Ngồi buồn buồn lại lật giở đống tờ rơi mà bọn tiếp thị vũ trụ nhét vào tay nửa vòng Trái Đất trước. Tiêu đề:
Người điều hành thế giới.
Bạn đã thử tưởng tượng một ngày thức dậy với hàng tá gái đẹp quanh mình. Phất tay một cái khiến cả đất nước răm rắp làm theo. Đưa đất nước lên voi (hoặc xuống chó) tất cả đều phụ thuộc vào câu nói của bạn. Nếu đồng ý, hãy tham gia vào Cuộc sống vương phủ của chúng tôi. Phí dùng thử chỉ mất hai xu Ngân Hà.
Chương hai: Tại sao tôi lại ở đây?
Vậy là, bằng một cách nào đó mà tôi đã xuất hiện nơi này – Vũ trụ vô tận, vô tận như sự ngốc nghếch của loài người vậy đó. Nói sơ qua một chút về nơi này, nếu bạn cùng hướng mắt về phía tôi đang nhìn, thứ duy mà bạn thấy là một sự xa xôi vô tận, không tìm thấy một điểm dừng nào trong tầm mắt này cả, những ngôi sao xa xôi lấp lánh như một nắm cát vung lên trời xanh, cứ như vậy mà nhân lên trăm ngàn lần là ra khung cảnh trước mắt này.
Cả bốn phương xung quanh tôi đều như thế, vô cùng đến vô tận, tôi có chút mơ hồi về sự nhỏ bé của bản thân, khi cảm thấy những nỗ lực mỗi ngày của mình chẳng nhấm nháp là bao khi so với sự phát triển của những người xung quanh. Nhưng ôi thôi, đấy chỉ là sự hài hước nếu so cùng tôi khi đứng ở nơi này, thật sự thì – tôi không biết ở phương trời nào ngoài kia – nơi nào đã từng là nhà của tôi. Mà nhà của tôi ư, sao mơ hồ thế này, giờ có phải là lúc để nhớ về nhà không nhỉ, có lẽ phải nhưng sao chẳng có chút ký ức nào thế này. Ôi trời, tôi đã chết vì già hay sao, đã vì sự lú lẫn mà quên hết mọi thứ hay sao.
Ôi mà khoan, tôi đã chết như thế nào nhỉ? Đúng rồi, tôi đã chết như thế nào?
À không sao, chắc vì chén canh của Mạnh Bà, mà tôi quên sạch mọi thứ, nhưng có vẻ như chén canh này chưa đủ liều, làm tôi quên quên rồi nhớ nhớ. Chết thật! Phải đòi lại công lý với bà già kia thôi được, thà quên sạch để làm lại từ đầu, chứ nhớ nửa nạc nửa mở thế này thật là khó chịu đi mà.
À mà hơi lan man, xin lỗi các bạn, mọi người vẫn ở đây chứ nhỉ? Tôi kể đến đâu rồi, à đúng rồi, xung quanh tôi toàn là vô tận ê.
Còn trước mặt và sau lưng tôi cũng là vô tận ê. Sự vô tận này là cả một hàng vô cùng dài những sinh vật, trí nhớ của tôi thì có hạn, nhưng sự thông minh thì vô hạn nhé, tôi nhìn thấy những kẻ ngoại lai không cùng giống loài với tôi ở trước mặt, đủ hình thù với dị dạng mà tôi nghĩ rằng – những kẻ làm phim kinh dị sẽ thảng thốt mà muốn đến đây lắm – ý tưởng về những thứ gớm ghiếc siêu xuất sắc phủ đầy quanh đây, à quanh đây là không bao gồm cả tôi nhé.
Khi đang kể cho bạn nghe những điều này, tôi nhìn về phía trước, ngoái cổ về phía sau, để liệu xem có ai giống như mình không. Nhưng có vẻ hơi khó khăn, ở đây đa dạng quá, không tìm thấy một sự tương đồng nào hết. Thế mới hay, càng đi xa, càng đi rộng, càng gặp nhiều sự khác biệt ta lại càng mong mỏi gặp những người tương đồng với mình – mà khi gần gũi lại thờ ơ vô cùng. Nghịch lý quá sức luôn ấy nhỉ.
Ở phía trước kia, lâu lâu lại lóe lên một tia sáng, có vẻ như lúc cổng vừa mở, từng kẻ một bước vào. Dựa vào tia sáng, tôi đoán rằng đường phía trước hẵng còn xa xôi lắm, nơi này chẳng có gì để đo đếm thời gian, cũng chẳng biết đêm ngày là gì, nên tôi cũng chẳng biết mình đã ở đây bao lâu, và bao lâu nữa sẽ thấy ánh sáng lóe lên trước mặt mình. Ơ mà khoan, vai tôi đang bị nhột.
Giật mình quay lại, một khuôn mặt già nua đen bóng như trét dầu mỡ lên, tóc dài như nuôi từ ngàn năm chưa cắt, tay trái cầm một chiếc gậy dài (cái gậy ấy tôi nhìn như thân của một cây cổ thụ vậy, sần sùi và cằn cỗi), tay phải cầm một cuốn sổ nhàu nát. Nhìn dáng vẻ này, nếu bỏ cuốn sổ và cây gậy ra thì ở nơi chúng tôi ở sẽ gọi là ăn mày, nhưng vì đây có cuốn sổ kèm cây gậy thì tôi nghĩ sẽ gọi là người canh cửa địa ngục liệu có đúng không nhỉ?
_ – Bà tìm ai ạ?_ Tôi cất tiếng hỏi.
_ – ID của cậu là 19009230230 đúng không?_ Bà già lên tiếng. Nhìn dáng vẻ thì không thể đánh giá người ta được, và càng khi nghe giọng rồi tôi lại thấy nhận định ấy thêm sai lầm. Người này, giọng nói này khác xa một trời một vực, dáng vẻ thô nát thì không nói rồi, giọng nói chứa đựng một sự âm u lạnh lẽo. Nghe một chút rồi nghĩ kỹ lại thấy có gì đó rờn rợn mà chẳng hiểu tại sao.
Nhưng mà, điều đó không đáng sợ bằng việc tôi quên hẳn cái ID của chính mình, chuyện gì đang diễn ra thế này. Tôi nghe rằng nếu quên ID, thì mình chẳng thể nào có thể nhận dạng được, không nhận dạng được thì không thể đâu thai được, cứ mãi vất vưởng khắp nơi vậy. Khoan, khoan, chuyện gì đang diễn ra thế này?
_ – Cậu có phải?_ Bà già mở to mắt trái, mắt phải vẫn giữ nguyên, ý chừng đợi tôi trả lời bằng tất cả sự kiên nhẫn. Nhận ra điều ấy rồi tôi bối rối theo.
_ – À, thực ra cháu không nhớ điều gì cho lắm, cháu không nhớ mình có phải có ID ấy không nữa cơ._ Tôi trả lời thành thực, với một chút run sợ. Sợ rằng người ta đang đi hỏi quanh, đứa nào không có ID sẽ xếp ra riêng. Biết là sợ ấy nhưng mà tôi không thể mở miệng ra nói dối được, dù có thể nói dối ngay lúc này sẽ cứu thân tôi không chừng.
Bà già giở cuốn sổ sang trang, nhìn tới nhìn lui rồi liếc mắt lên, nhìn rồi hỏi cắc cớ:
_ – Liệu cậu có biết rằng nếu không có ID, thì cậu sẽ không bao giờ đầu thai được chứ?_
Tôi hoảng thật sự, liệu đây đúng là tình huống tệ hại mà tôi vừa nghĩ tới không nhỉ. Bỗng từng sau có người thúc vào lưng, tôi giật mình nhìn lui. Cái kẻ có ba hay bốn con mắt ấy, đang trợn trừng hết số mắt mà gã có – trông thật gớm ghiếc, nói: Tiến lên!. Tôi nhìn về phía trước, người ta đã đi một quãng rồi mà tôi vẫn đứng im, biết mình sai nên tôi vội vàng xin lỗi rồi chạy nhanh tới sát sau người đang đứng trước. Từ tai tôi nghe ở sau kia vô vàng tiếng chân bước xình xịch lên, càng nghe tôi lại càng muốn tìm một cái rổ để đội lên đầu này.
Chợt nhận ra mình vẫn còn một câu hỏi đang chờ trả lời, tôi liền quay lại, thành thật nói rằng mình sợ điều ấy lắm, nhưng tình huống như vầy rồi thì biết làm sao đây nữa.
_ – Ta đang đi tìm cậu, theo mô tả thì đúng cậu là người ta đang tìm._
Tôi hoảng thật sự, người ta đang tìm tôi sư, tôi đã làm gì sai, tôi đã thiếu Mạnh Bà một chén canh ư, hay tôi chưa uống?
_ – Là cậu chưa uống canh, nãy cậu tới lượt rồi đi đâu mất tiêu, cậu mà không uống thì ký ức kiếp này sẽ không thể xóa bỏ. Đó là một điều tồi tệ cho kiếp sau, khi phận sự của kiếp ấy bị những ký ức kiếp này chi phối và làm phiền. Nào, ra khỏi hàng và đi theo ta, về lại đây rồi uống chén canh xong quanh trở lại._
Tôi hoảng tiếp lần hai, người ta không đến để bắt lỗi mình, mà là mình đã không uống chén canh, nếu mà Mạnh Bà không nhớ tới tôi thì tôi có phải uống công đợi đây đến bao lâu nữa, xong lại lẽo đẽo quay về uống canh rồi đứng đợi vào hàng tiếp không?
Cảm thấy thật sự may mắn, tôi liền rời hàng, cái người ba bốn mắt ở sau lưng ấy nhìn tôi, kiểu như bảo: Rời hàng là mất lượt nhé, Tôi chằng nào để tâm vì liệu có khi anh ta cũng quên uống không chừng, mà Mạnh Bà chưa biết ấy nhỉ. Ra ngoài hàng rồi tôi mới nhìn được ở phía sau tôi là như thế nào, thật sự không biết là nên nói ở trước dài hơn hay ở sau là dài hơn, hay cả hai chiều đều vô tận như nhau?
Nhìn rồi rồi cứ theo lưng Mạnh Bà mà đi theo theo. Nếu bạn nào đang thắc mắc, thì tôi sẽ kể ngay đây, dưới chân tôi toàn là vô tận ê. Tôi thực đúng không phải đang đi, mà đang lơ lửng về phía Mạnh Bà, dùng từ trôi dạt có đúng không nhỉ? Ừm có lẽ là phù hợp rồi.
Màn đêm có một điều tuyệt vời, đó là che dấu hết mọi thứ đang tồn tại quanh nói, tôi lẽo đẽo theo Mạnh Bà một chốt rồi phát hiện không phải xung quanh đều là vô tận, mà là sự tối tăm của nó làm che khuất đi hết những cảnh vật ở nơi này.
Trước mặt tôi là một cánh cổng, chỉ là một cánh cổng mà không có cửa, bước qua cánh cổng ấy rồi mọi thứ trở nên sáng trưng, trong này đèn đóm từ đâu lấp lánh dẫn lối tôi đi. Mạnh Bà lâu lâu ngoái lại xem liệu có khi nào tôi lạc đường không? Nhưng không, tôi làm sao mà lại lối được cơ chứ, khi ánh này thật là đẹp đẽ.
Đang đi thì Mạnh Bà ngoặc vào một lối nhỏ, tôi căng mắt ra nhìn, để kẻo lại đi lạc. Thì mà khoan, có người đang vẫy vẫy tay, một nhân viên của Mạnh Bà ở đây ư, à liệu dùng từ nhân viên có đúng không nhỉ, hay người làm công, hay gì gì đó, ôi thôi cái danh xưng gì đó thôi, sao mà phức tạp thế cơ chứ. Nói túm lại là có một người đang vẫy tay về phía tôi. Mà về phía tôi là dành cho tôi ư?
Tôi đưa tay chỉ vào mặt mình, ngỏ ý liệu đúng là đang vẫy tôi không? Nhận lấy một cái gật đầu, tôi liền nhẹ nhẹ đi tới, không quên ngoái lui để nhìn, Mạnh Bà vẫn đều đều bước theo một đường thẳng, xem chừng sẽ lâu nữa mới mất dấu, tôi an tâm đi tới.
Vừa tới cánh ngay mặt, chưa kịp mở miệng hỏi xem điều gì, người đó liền vội kéo tay tôi đi khuất, chưa kịp định hình là mình đang mất dấu Mạnh Bà, mà nếu bà ấy biết, liệu có nổi giận đùng đùng rồi không có chén canh không?
Đi được một đoạn tôi định hình lại được, chân đi chậm rồi ghìm chân lại, không cho người đó kéo tôi đi, vung lấy tay để người đó buông ra. Cái người đó dừng lại, nhìn tôi thảng thốt, kiểu như Cậu bị làm sao thế?
_ – Bạn là ai, sao lại kéo tôi đi thế này?_
Chẳng biết nên gọi cái người này là anh, hay chị, hay em út gì đó, tôi dừng nhân xưng trung tính để mở đầu.
_ – Phương à, cậu quên rồi sao?_
Nghe giọng là như con gái, tôi thật lòng chưa nhìn rõ khuôn mặt trước mặt mình. Nhưng điều bất ngờ ấy không bằng việc cô ấy gọi tôi là Phương, thôi cho tới khi tôi biết là nên gọi người này là gì, tôi sẽ tạm gọi là cô ấy. Phương là tên của tôi ư?
_ – Là, là sao ạ?_
Tôi thật lòng ngơ ngác nhìn, cô gái đứng trước mặt nhìn tôi vẻ nghiêm trọng.
_ – Người cõi trời đang tìm cậu, Mạnh Bà muốn che dấu tội lỗi nên cũng tìm cậu, nếu cậu mặc cho số phận mình trôi theo những lựa chọn của những kẻ đó, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ rửa được sự oan khuất của chính mình, và cả chính tôi!_
Tôi lại hoảng hốt thật sự, Người cõi trời? Mạnh Bà lừa tôi? Tôi chết oan? Gì nữa mà tội lỗi? Và liệu tôi có nên tin vào có cô gái trước mặt này không đây?
Rồi từ đâu đó có tiếng lục đục, như vô vàn người đang tỏa ra khắp hướng, Mạnh Bà đã biến lạc mất tôi, và đang cử người đi tìm rồi ấy nhỉ. Nhìn lại cái cô gái này, cô là ai? Và sao lại xuất hiện ở đây để kéo tôi ra khỏi Mạnh Bà, liệu có nên tin lấy con người này? Hay là đầu thai một kiếp khác, và quên hết mọi chuyện ở kiếp này hay không?
Chương ba: Tôi vẫn chưa biết tại sao mình ở đây
Tôi không nhớ nhiều về cuộc đời của chính mình cho lắm, nhưng nếu phải chọn lựa thì tôi nghĩ tình huống hiện tại đáng được xem là kịch tính nhất nhì.
Cứ tưởng rằng đời mình sẽ sớm được siêu thoát, đầu thai sang kiếp khác lành mạnh hơn, mà đoạn giữa đường bị một con người chả rõ từ đâu kéo lại, không biết nên gọi là phá vỡ kế hoạch – như tôi cảm nhận bước đầu, hay là cứu tôi – như cô ấy nói.
Trước mắt tôi bây giờ là một con hẻm nhỏ, lấp lánh vài tia sáng yếu ớt, tôi nhìn vào phía xa xăm của cái hẻm ấy, thấy một vệt dần sáng lên, ra là có người cấm đuối chạy tới, đấy là đám quân lâu la của Mạnh Bà, với nhiệm vụ quan trọng là đi tìm kẻ mới mất tích là tôi, và chúng tôi vẫn chưa tìm được đường để ra khỏi đây.
Hai phút trước, cô gái này kéo tôi nép vào một góc tường, ẩn sâu bên trong bóng tối, tôi nghĩ đây là tạm thời thôi, bởi nếu có ai đó đứng trước mặt với một cây đuối, thì chúng tôi sẽ hiển hiện trần trụi liền à.
Nói thế rồi chính cái ánh đuối kia đang lại gần, tôi phải siết chân lại để che đi cái mũi chân đang dần sáng lên. Ở phía ngược lại, tôi cũng dần thấy một ánh sáng sắp lóe lên, vậy là từ hai phía ở cái hẻm nhỏ này, chúng tôi đang bị siết chặt lại mà chẳng thể nào thoát ra được. Giữa cái sự trần trụi sắp đến, tôi thực sự rối, không biết điều gì sẽ đón nhận mình phía trước.
Nhìn sang cô gái, cô nuốt nước bọt, tay đung đưa nhẹ nhàng, cái lúc này rồi còn lắc lư theo nhạc thì thầm trong đầu ư? Tôi thầm nghĩ mà bối rối cực kỳ. Bỗng cánh tay cô gái vung ra, bằng ánh sáng vẫn còn yếu từ cây đuối khi chưa tới gần, tôi thấy không phải cô đung đưa tay không, mà trong bàn tay ấy một cục đá nho nhỏ đang được vung vẩy lấy sức, lấy đủ sức rồi viên đá bay về một phía góc tường, chạm vào bờ thành gây một tiếng động như một kẻ vụng về đanh chạy trốn mà lỡ va vào cái gì đó.
Âm thanh lúc cục đá chạm đất không nhanh bằng ánh sáng quay ngắt từ ngọn đuối, rất nhanh chóng – nơi chúng tôi đang khép nép lại trở về một màu đen u ám.
Và cũng nhanh chóng không không kém, trước mắt chúng tôi bừng sáng, cả hai đều trần trụi bởi một ánh đuối đang lướt qua – lướt rất nhanh để không kịp nhận ra hai kẻ đang chạy trốn đang ngay ở đây. Đợi những ngọn đuối ấy đi được một khoảng vừa, cô gái liền kéo tôi ra khuất khỏi vùng ấy, nép vào một vùng khác cũng u ám không kém.
Tôi nghĩ rằng cái tên vừa đi tìm kiếm kia cảm thấy rằng chúng tôi đã quá sức vụng về nên va vào bờ tường, và khi thấy có người đuổi tới nên hết sức chạy thật nhanh, vì thế gã cũng hết sức lùng sục tiếp những ngóc nghách gần đó, chút ánh sáng léo lên bên này rồi im ỉm sang bên kia. Nhìn theo từng tia sáng rồi im thin thít, liệu mình phải ở đây đến khi nào nữa nhỉ.
Tôi nhìn sang cô, chỉ nhìn thấy đầu tóc với một chút góc nghiêng nơi mặt, cô đang nhìn ra ngoài kia cực kỳ chăm chú, tôi nhìn ra theo thì thấy đấy là một vùng sáng trưng ngoài phía cổng vào, có vẻ như cô nghĩ rằng nếu ra được ngoài kia sẽ dễ dàng trốn thoát hơn chăng? Dường như nhận ra đang có người nhìn mình, cô quay lại, mắt chạm vào mắt và tôi hiểu rằng điều ấy là đúng, cô cũng biết rằng tín hiệu hy vọng nơi ánh mắt của mình tôi cũng đã hiểu.
_ – Hãy kìm lại những bối rối trong lòng cậu, một lúc trước thôi cũng đã như cậu vậy đó, may tôi sớm nhận ra, dù hơi chậm trễ nhưng cũng may mắn là không quá chậm._ Cô nhẹ nhàng nói với tôi, nuốt nước bọt kiểu lấy sức, chứ không phải đợi tôi lấp vào một tiếng đệm là đang nghe. Mạnh Bà ở đây, cậu chắc cũng biết rồi, đừng trong một góc quy trình siêu thoát, những linh hồn muốn siêu thoát phải uống chén canh của bà ấy, để quên hết mọi chuyện của kiếp này rồi mới tính được kiếp sau. Vấn đề là, dưới này có kẻ làm càn, làm trên kia chết không biết bao sinh linh vô tội, để cho những kẻ âm hồn đút lót dưới này sớm siêu thoát, như giành đất ấy. Cậu có hiểu không, trong cùng khoảng thời gian thì không được có quá nhiều cùng sống và cùng chết, nếu chết bao nhiêu thì phải sớm bù người sống lại bấy nhiêu, thế gian vì thế mới cân bằng được. Cậu cũng như tôi, là một kẻ chết oan uổng, chết sớm hơn dự tính trong sổ sách. Tôi may mắn biết được điều ấy gần đây thôi, tôi không biết ngoài kia đang còn có ai nữa không, như chúng ta ấy. Nhưng tôi mới tìm được cậu. À nhiều câu hỏi nữa lắm đúng không? Đợt lát nữa nhé, cậu cần gì tôi sẽ giải thích hết một lượt nhé.
Cô thao thao nhỏ nhỏ một hồi, lại làm tôi càng thêm rối chứ chẳng sáng tỏ thêm điều chi, bởi những điều cô nói dường như nó nằm ở giữa của mạch thông tin, tôi không hiểu đoạn đầu là nguyên nhân, và đoạn cuối là kết quả ra sao. Nhưng mà sao nhỉ, giờ đây tôi còn lựa chọn nào khác không? Ngoài việc chạy theo cô gái này, và tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra với tôi?
Cơ mà, để bước qua đó không phải là một điều dễ dàng, ở giữa cái chỗ chúng tôi đang đứng và cái cổng rộng mở phía trước, là một vùng sáng trưng như từ trên trời chiếu xuống như là cái giếng trời, không có cách nào để vượt qua vùng sáng ấy mà không trở trên trần trụi hết cả.
Và điều quan trọng tôi đang nhận ra lúc này là càng lúc càng có nhiều ánh sáng từ khắp nơi tỏa ra, nếu ở đây quá lâu cũng không phải là một cách hay.
_ – Bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ._
Giọng nói thì thầm từ miệng cô gái, tôi biết rằng ngay bây giờ chúng tôi phải liều lĩnh chạy vượt qua, chạy càng sớm càng có thời gian và khoảng cách so với tụi trong kia đang tìm kiếm. Nói rồi tôi cầm lấy tay cô gái, giật giật ý chừng cùng chạy nào. Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian hai đứa đồng hành cùng nhau, tôi đang nắm thế chủ động và dẫn dắt.
_ – Hai, ba, chạy!_
Giọng nhỏ dứt khoát, tôi vung chân chạy thật nhanh về phía cổng ngoài kia, nhưng khoan, tôi đang bị khựng lại, tay tôi đang bị giữ lại, bằng một lực cực kỳ kiên quyết và vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. À thế cái sự dẫn dắt ấy không được cô hưởng ứng mất rồi. Cô kéo tôi lại trong góc tối, hất đầu về phía cổng ấy, tôi nhìn kỹ hóa ra đang có hai ba cái bóng lửng thửng bước tới. Đó không phải là cái bóng và phong cách đang đi tìm kiếm chúng tôi, cái bóng đi hững hờ, nhẹ nhàng như một việc gì đó chẳng quan trọng. Đúng như tôi nghĩ, khuất sau vách tường nay đã hiện hiển ra hai cái dáng người cao lớn, vừa đi vừa trao đổi gì đó.
Quái lại, giữa sự tìm kiếm đang hỗn loạn như bây giờ, vẫn có những kẻ ở đây thoát được sự cấp bách ấy sao? Chắc có vẻ vai vế ở đây quan trọng, hoặc việc của chúng tôi không phải là điều quan trọng với bọn họ chăng? Hay là cả hai?
Và rồi, cái sự bế tắt mới chỉ ít phúc trước, nay đã quay lại với chúng tôi – từ phía xa, những ánh đèn tìm kiếm kẻ chạy trốn, đang dần dần sáng về phía này, nó không phải là một hay hai, mà là khắp phía đổ về đây. Dù ngây thơ hay lạc quan đến mấy, cũng không thể nào nghĩ khác rằng chúng tôi đã bị phát hiện, hoặc đây là nơi cuối cùng những kẻ tìm kiếm chưa tìm tới.
Mới chỉ gần đây thôi, mọi điều đang dần bắt đầu, thì nay đã có dấu hiệu bế tắt rồi ư?
Chương bốn: Chưa có nội dung
…