Bài viết trên Instagram ngày 10 tháng 10 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
đoạn năm cuối của đại học, trong những cuộc trò chuyện giữa bạn và mình phần nhiều là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. trong những lần trò chuyện ấy, bạn vẫn cứ day dứt rằng rời khỏi Huế rồi bạn mới thấy mình nặng tình với Huế.
bạn vẫn chưa sẵn lòng để rời khỏi thành phố này, nhưng cũng chẳng biết ở lại để làm gì vì chẳng có điều chi níu kéo. cứ như thế, biết sẽ nhớ sẽ thương nhiều lắm, nhưng khi còn ở lại nơi này thì chẳng biết phải đối xử với Huế như thế nào. bạn nói, đó là cảm giác khi bạn đã sống quá quen ở một nơi nào đó, nay phải rời đi mà chẳng hẹn ngày về.
trước mắt mình và cả bạn lúc ấy, là cả một bầu trời đầy sóng gió của cuộc sống mà tụi mình phải đương đầu. ngày trước khi học hành mệt mỏi, hay ức chế chuyện bạn bè thầy cô thì đạp xe chạy vòng vòng cũng khuây khỏa. giờ mà đi rồi, chẳng biết sẽ đặt chân xuống nơi nào, thì khi cơn mệt mỏi với buồn phiền ập tới, liệu bạn có tìm được một cảm giác thả trôi mọi bực dọc khi đi trên đường hay là không?bạn nói xong khiến mình cảm thấy may mắn, may mắn nhất đó chính việc mình là người Huế. dẫu có đi xa, đi lâu đến thế nào rồi cũng sẽ về. không về vì công việc hay chuyện gia đình, cũng có thể chọn về để khuây khỏa, để thanh lọc tâm hồn.
nhưng rời Đà Nẵng rồi mình phát hiện ra mình chẳng còn may mắn đến như thế nữa. bởi bản chất của sự nhớ nhung của bạn, và cái điều may mắn của mình không phải vì Huế có sự yên bình cho tụi mình.
mà là những ngày ở Huế tụi mình được bảo bọc trong vòng tay của sự thân thuộc, của những kỷ niệm tuổi trẻ đẹp đẽ, của những chân tình giữa người với người. những ngày cuối cùng ở Đà Nẵng, mình lần lượt báo với từng người, hẹn riêng với từng người để nói lời tạm biệt. cái thời điểm ấy mình chợt nhận ra ở nơi này có nhiều người họ thật lòng quan tâm, yêu quý bản mình từ trong đáy lòng.
như lời Đức trước khi mình đi rằng, Đà Nẵng không phải ai cũng đủ chân tình, cậu mà đi rồi thì nơi này chẳng còn ai bên cạnh tôi nữa hết. khi nghe câu ấy, mình chợt cảm thấy rằng rồi mình cũng sẽ như thế, sẽ chẳng còn ai ở bên cạnh mình nữa hết.