Bài viết trên Instagram ngày 19 tháng 12 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
lúc đầu mới về Huế học và ôn thi Đại học, được người ta thương tình mà cho tá túc ngay chỗ ôn thi, giá rẻ hơn rất nhiều so với phòng ở ngoài kia, lại an toàn nữa.
cứ mỗi sáng, mình ôm sách vở ra trước công viên trường Sư phạm, mặt hướng về cổng trường mà chăm chú bài vở, nhìn vào đó mà lấy động lực ôn luyện. sáng trong lành nên cũng nhiều người như mình hay ghé, và cả những người làm tự do nữa, có người lại lặng im, có người lại ồn ào với mưu sinh.
chiều là lúc mình gặp thầy cô và các bạn cùng lứa, có những người giờ mình vẫn giữ liên lạc, tuy tiếng được tiếng mất nhưng vẫn gọi là vẫn giữ.
tối có những hôm vẫn phải học, có những hôm thì chẳng. dù hôm nào học hay không, mình vẫn ghé qua tiệm bánh canh giao đường Trương Định ăn, nay chỗ ấy bán bèo nậm lọc nức tiếng. mình tới lễ phép chào, ăn xong cám ơn tạm biệt, cô chú đó nhìn thế cũng thân thiện với mình vô cùng, hôm nào hết tiền lại được ăn nợ vui vẻ. mà từ khi cô chú có con gái đang tuổi lớn tới phụ, mình ngại dần rồi ít ăn hẳn, hồi đó ngơ ngơ có biết gì đâu.
đêm thành phố là một không gian yên bình, mặt trời lặn rồi xe cộ lưa thưa và đèn lấp lánh, không khí dịu hẳn chứ không còn oi ả. hồi đó, và cả 4 năm đại học nữa, mình đi lại bằng xe đạp, vừa co giãn gân cốt lại tiết kiệm. những hôm nào căng thẳng, mệt mỏi nhưng chưa rệu rã, mình lại lấy xe ra, chạy trong vô định về phía trước.
mình chạy sang đồn Mang Cá trong thơ Tố Hữu, chạy qua những cây cầu với chiếc nón bài thơ, lại rẽ vào Chi Lăng phố hội điêu tàn với đôi cột đèn cổ còn sót lại.
mình cứ chạy, cứ miệt mài đạp xe mà không dự tính gì. nếu có, chắc cũng chỉ là vừa chạy vừa hóng gió, lại thả trôi đầu óc và cho nó rời xa những căng thẳng bộn bề…