Bài viết trên Instagram ngày 15 tháng 08 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
đến trung tâm xã hội, nhà thờ, chùa chiền, với những người nghèo, người neo đơn, trẻ em kém may mắn, mình lại thấy được an ủi nhiều hơn. những người cùng khổ đó lại cho mình hạnh phúc. ồ, mình còn tay chân, đầu óc còn tỉnh táo.
điều đó nói ra có vẻ hơi kỳ, có vẻ bất hạnh của người khác là may mắn cho mình, nhưng đúng là như vậy. vào những nơi đó mới thấy mình may mắn. đúng là có nhiều khi tôi nghĩ họ khổ quá, cái khổ của họ làm người chăm sóc họ cũng khổ, nhưng mình không dám nói ra, chỉ là ý nghĩ.
mình lại nghĩ, nếu mình có người thân trong hoàn cảnh đó mình sẽ thế nào. đi rồi, mình chả có gì hãnh diện vì điều đó, chỉ thấy được an ủi và bình an.
có lẽ ai từng cảm thấy nghèo, đói, lạnh, cô đơn, bị bỏ rơi mới thấm thía và tha thiết với công việc đó, còn những người đầy đủ quá nhiều khi họ chỉ nghĩ đó là số của mỗi người, trời cho ai nấy hưởng nên không có bổn phận phải chia sẻ với ai.
họ cũng không làm gì ác cả. nhưng mình vẫn mong trong ý muốn những người trẻ sau này có thêm lòng nhân ái. em có thêm tiền chưa chắc hạnh phúc nhưng có thêm lòng thương người sẽ được nhiều người thương. mình chỉ đủ ăn thôi, không giàu có gì cả. ngày nào mình chết ngày đó hết tiền.
nhưng mình biết chắc một điều: trái tim mình dẫu nhỏ nhưng còn chỗ chứa được, san sẻ được với nhiều người. mình có thể nghe, nhìn, chấp nhận những cảnh đời không may, để nó ở trái tim mình…