Khuôn mặt đẹp là phải xuất phát từ sự chân thành
Thực hành tôn giáo giúp đời sống an lành, hạnh phúc, giác ngộ và mang lại năng lượng tích cực cho bản thân, giá trị đẹp cho cộng đồng.
· 5 phút đọc.
Trong một xã hội trọng vẻ đẹp bề ngoài như hiện tại, thì có một sự mặt cảm và xa lánh rõ ràng với những người không có ngoại hình ổn. Làm thế nào để bản thân mỗi người vượt qua được điều này? Và có thật rằng cái nó không song hành cùng tài năng?
Một người một vẻ, mười phân vẹn mười
Dù rằng trong xã hội hiện đại, vẻ đẹp dường như đã định hình thành một tiêu chuẩn khó lòng thay đổi. Cùng một khuôn mặt, một hình thể người ta có thể đồng lòng được với nhau rằng ấy có phải mà một con người đẹp hay không. Nhưng cũng chính những con người ấy, sẽ rất khó để họ nói rằng ấy có phải là một con người tốt hay không. Muốn biết tốt hay xấu, phải tiếp xúc, phải cùng nhau làm một việc gì đó để rõ quan điểm lẫn hành xử. Ta không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, với những thiện cảm đầu tiên. Để nói rằng một ai đó là đẹp hay xấu.
Cả trong giáo lý nhà Phật, lẫn Đạo giáo đều có câu Tâm sinh tướng. Tức rằng ý niệm, suy nghĩ của bản thân sẽ được thể hiện qua hình dáng, cử chỉ dẫn tính cách của mỗi con người. Nếu tâm ta an thì bước đi chậm rãi, nói chuyện từ tốn. Tâm ta tà dâm thì mở miệng là dục vọng, ánh mắt là thèm khát. Tâm ta sạch thì hành động và ý chí đều không màng danh lợi. Tâm nếu hay mưu cầu tư lợi ắt sẽ thể hiện khi đưa ra yêu cầu.
Khuôn mặt là hình thể dễ dàng nhận biết nhất của cảm xúc. Khi ta giận, buồn, vui hay mệt nhọc thì khuôn mặt luôn khó mà che dấu được hết những điều ấy. Chính sự biểu hiện ấy đã định hình, tạo nên nét cơ trên khuôn mặt của một người. Một người điềm tĩnh thì khuôn mặt rất sắc sảo và nghiêm nghị. Một người nóng vội thì màu da đỏ au, miệng nói liên hồi. Một người tà đạo ánh mắt ti hí, liếc ngang liếc dọc. Và một người an nhiên, tĩnh tại khuôn mặt lúc nào cũng bình lặng nhẹ nhàng.
Muốn là một người đẹp, hãy đẹp từ trong tâm
Người ta rất dễ thay đổi cơ mặt theo ý thích của chính mình. Muốn tỏ ra bản thân đang vui vẻ? Hãy mở to mắt, miệng khép hình chiếc bát như đang cười. Tỏ ra khó gần? Một đôi mắt vô hồn, một gương mặt không biểu hiện. Chính sự dễ dãi ấy vừa tạo nên những khuôn mặt đa dạng ta tiếp xúc hằng ngày. Nhưng cũng chính nó khiến ta mệt mỏi vì không biết liệu ấy có phải là khuôn mặt thật của họ hay không.
Bởi vì vậy, sự đẹp đẽ xuất phát từ lòng chân thành, sẽ luôn nhận lấy sự quý mến và trân trọng của mọi người. Muốn thể hiện tình cảm chân thành, hãy để đôi mắt bày tỏ. Bởi đôi mắt giống như một giếng nước trong, người ta nhìn vào là nhìn thấy cả nội tâm của một người. Cho nên không gì có thể dấu giếm trên đôi mắt của mỗi người. Muốn được như thế, trước tiên tâm ta phải có sự chân thành. Nếu thích một ai đó, hãy bày tỏ và để họ hiểu rằng ta quý họ. Nếu ta ghét một ai khác, hãy tránh mặt đi chứ đừng che giấu. Khi tình cảm của bạn được bày tỏ chân thành, người ta nhìn vào sẽ tự hiểu lòng bạn đang suy nghĩ và hướng về bản thân mình như thế nào.
Nếu ta suy nghĩ và thực hành theo như thế. Thì tự bản thân sẽ thấy thoải mái và không còn quan trọng về ngoại hình, gu thẩm mỹ của người khác nữa. Bản thân sẽ thấy thoải mái và tập trung vào sự chân thành của chính mình trong cách đối đãi hơn. Một khuôn mặt đẹp đẽ, là tự nó tỏa ra một vẻ đẹp thiện lành, chứ không phải vì hình thế và sắc đẹp của nó. Cũng nên hiểu một điều rằng, một người đẹp sẽ luôn thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng sự chú ý ấy không bền bỉ và sâu sắc nếu bản thân họ không có vẻ đẹp chân thành từ bên trong.
Cho nên, cốt lõi của một khuôn mặt đẹp hay tổng thể là một con người đẹp. Ấy là sự thân tình, sâu sắc và thiện mỹ từ người ấy. Muốn bản thân tỏa ra một nguồn năng lượng như thế, thì bản thân mỗi người hãy tự đẹp trong chính mình trước. Để những điều mình hành động hay tạo tác cũng xuất phát từ tâm thiện lành.