Có những người chọn sống vì hiện tại, và có những người là tương lai
Hôm rồi theo chân bạn lên núi Dinh ở Vũng Tàu, bạn nói bạn ở đây được ba tháng rồi, như một trải nghiệm và lựa chọn trong thời điểm hiện tại.
· 7 phút đọc.
Hôm rồi theo chân bạn lên núi Dinh ở Vũng Tàu, bạn nói bạn ở đây được ba tháng rồi, như một trải nghiệm và lựa chọn trong thời điểm hiện tại. Nói rồi mình sắp xếp dịp cuối tuần để lên đường, tới nơi cũng tương đối muộn, nhưng bạn bảo không sao, vùng này là đất tâm linh, người có xuất hiện cũng lành và thiện lắm.
Nói là vậy nhưng tụi mình hết lên bậc thang thì rẽ sâu vô trong rừng, băng qua những bụi cây lớn nhỏ lẫn vách vực giữa đêm tối, giữa một trời âm u tĩnh mịt, nếu nói không sợ người cũng phải sợ vật. Tới nơi thấy chỗ này thật là thú vị, một cái lán nhỏ nhỏ bao quanh rừng trúc, có hẳn một cái cổng nhỏ được kết bằng những bụi trúc lớn để nói đâu mới là cổng chính đi vào.
Mình thấy có ống nước dẫn chảy liên hồi, bạn nói nước này bắt từ cái suối gần đây, nước trên rừng nên mát và ngọt lắm, dường như không phải đun lại khi dùng. Mình thấy có luôn cả mấy bụi cây mười giờ nhỏ kèm chục nhành lan ở giữa sân, với cả mấy nhành hoa mà mình không biết tên. Cách bài trí với cách bạn cắm những cọc tre xung quanh chứng tỏ bạn xem đây là điểm nhấn của cả khu vườn.
Tối hôm ấy tụi mình ăn cơm với canh rau bí, một ít mè đậu và một phần trứng luộc. Bạn nói rằng rau này là nhà trồng, đậu này cũng tự trồng nốt. Mỗi trứng với mắm muối là xuống thành phố, cả khi nào thiếu cũng xuống dưới ấy.
Rồi bạn chỉ ra xa, chỉ tấm tấm pin mặt trời, điện ở đó đó. Hồi đầu còn thắp lửa với đèn dầu cơ, nhưng nay có nhiều thứ cần phải dùng điện, ví dụ cơm nấu ở đây nè, hay để đun nước khi cái bếp đầu kia đang bận. Mình thấy nơi này gần giống với những bài mình đọc khi nói về cuộc sống thuận tự nhiên và zero waste dạo gần đây. Chỉ khác là bạn không sống ở đây như một trào lưu, bạn sống như đây là một lựa chọn.
Có một thời gian mình lên Đà Lạt sống, cuộc sống không đến mức tự nhiên như thế này, nhưng cũng khá thoải mái và gần với thiên nhiên rất là nhiều. Nhưng rồi mình vẫn quyết định rời đi, bởi ở đấy thoải mái quá, thanh bình quá. Mình thì mình chưa cần những điều ấy vào lúc này, ngoài kia đang vui và mình vẫn còn quá ham chơi.
Khi mình hỏi, cuộc sống ở đây có đáng để bạn ở lại? Bạn nói rằng cứ sống là phải có mục đích à, cứ không phải có mục đích mới là đáng sống, trong cuộc đời này sẽ luôn có những điều bản thân mình làm mà không có mục đích rõ ràng.
Ví dụ khi ta mỉm cười với một người lạ, cười vì đó là tự nhiên là bản năng mà thế chứ đâu phải vì mong họ cười lại đúng không? Hay như nếu hỏi tại sao mình lại uống trà ban sáng, mình nói là thói quen cũng được, nhưng nói cảm thấy rằng như thế mình thấy thoải mái hơn thì có là sao. Bắt bạn giải thích rõ tại là trà mà không phải là cà phê thì cũng chịu.
Xong bạn nói, giờ mà phải nói rằng tại sao lại cười với người này, nói chuyện với người kia và lại ở đây, thì không thể nào giải thích trọn vẹn và đủ sức thuyết phục cậu đâu. Tại sao cậu không trải nghiệm nó, mà lại cứ giữ trong mình những thắc mắc như thế? Cuộc sống này, vốn dĩ không cần có nhiều mục đích để ta làm một điều gì đó, miễn sao là mình thấy vui và hạnh phúc là được.
Mình vẫn không thôi, hỏi tiếp, một cuộc sống không có mục đích, có phải là mình đang phó mặc cho số phận, và quên đi tương lai của chính mình hay không? Bạn nói rằng, thật ra trong giây phút này, hiện tại này, có bao nhiều điều cậu có thể kiếm soát được? Không bao nhiêu đúng không, nếu như thế sao phải nghĩ chi cho xa chuyện của ngày mai nhỉ? Có những người, họ dành cả thanh xuân để lao đầu vào công việc, vào kiếm tiền, để một mong cầu rằng ngày mai của sau này mình sẽ không phải lo nghĩ, những người xung quanh không phải vất vả. Nhưng rồi một ngày khi họ kiệt sức vì lao lực, họ đổ bệnh vì từng buông lơi, tiền họ kiếm được nay là để níu họ về lại sự khỏe mạnh. Thì liệu lúc ấy nếu có chọn lại, liệu họ sẽ chọn sống vì thời khắc của hiện tại, hay là vì một tương lai mơ hồ mà mình không chắc chắn sẽ đến.
Bạn nói xong rồi mình cũng im lặng, cả mình với bạn đang nhìn vào đống lửa đang cháy, nhưng mình không chắc bạn có đang suy nghĩ điều gì như mình đang nghĩ hay không.
Có người từng nói với mình thế này, Tao không đóng bảo hiểm xã hội đâu, bởi biết sau này có sống đến lúc được hưởng? và cũng có người nói với mình rằng, Cuộc đời tao, mọi hy sinh và cố gắng đều vì con vì cái, nó sung túc thì tao có nhắm mắt cũng thõa mày à. Trong từng câu nói ấy, mình vừa nghe thấy sự bất cần đầy rủi ro, và cũng cả một sự đánh cược trong từng lựa chọn. Cái nào là đáng cái nào là sai mình dường như lúc này khó mà phân biệt được.
Trong cái khoảnh khắc bạn từ chối đóng bảo hiểm xã hội để thêm một khoản tiền trong tháng, mình hiểu được rằng cuộc sống hiện tại của bạn có nhiều điều phải lo lắng, nhiều điều bạn muốn đón nhận hơn là sau này, và bạn cũng không chắc mình có còn đủ sức để có một cuộc sống thật an nhàn thảnh thơi sau này hay không.
Còn trong cái gửi gắm và mong đợi vào tương lai con cái của người bạn, mình lại nhớ đến câu (đại ý) có hai loại cha mẹ, là luôn làm mọi thứ để con cái giống mình, và hai là không giống mình. Mình không biết bạn đang mong đợi con sẽ giống hay khác bản thân mình, nhưng chắc chắn rằng cuộc sống hiện tại đủ mệt mỏi để bạn sợ con không chấp nhận được khi phải đương đầu như bố mẹ nó.
Cho nên, mình cảm thấy rằng, dường như cuộc sống của hiện tại và cuộc sống của sau này, cái nào cũng xứng đáng để ta lựa chọn và nương theo, quan trọng là trong từng cuộc sống ấy mình có dám đánh đổi và lựa chọn, chấp nhận những điều đến và sẽ đến.