Bài viết trên Instagram ngày 06 tháng 05 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
những cơn mưa giữa lòng thành phố.
cuối tuần có việc nên làm xong là chạy vội về Huế, đi hết đèo Hải Vân một đoạn thì trời tầm tã trút nước, đêm kính ướt đường như mịt mù, còn tiếng rì rào vội vã ngoài kia át cả tiếng gào thất vọng. mưa cứ vậy mà theo mình tận thành phố, mấp mé ghé ngang giấc ngủ chập chờn giữa đêm. khoảnh khắc chạy xuyên cơn mưa ấy, mình tưởng lòng sẽ buồn vì cách nơi này đối xử với bạn cũ. nhưng, suy nghĩ này chỉ thoáng qua, bởi chỉ là một nỗi nhớ, về những cơn mưa giữa lòng thành phố, vào lúc này mà thôi.
nhớ nhất có lẽ là ngày mưa ở trọ. mưa mùa đông dầm dề suốt đêm ngày không dứt, áo quần phơi đến bao ngày cũng không thể ráo, phơi áng chừng rồi phải đem vào bật quạt phụ hong khô. cửa sổ phòng mất chốt nên khép thế nào cũng không chặt, đêm về gió luồn rít từng đợt qua khe cửa, chẳng nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ rồi quay lại trong cơn mê sau này.
muốn đến trường thì phải qua cầu Vĩ Dạ, hôm mùa đông đi học mà ngại mưa lạnh thì thôi để xe ở nhà để đi bộ cho ấm người. gặp tiết cuối nếu lúc trời tàn, qua ngang cầu gió thổi bay cái âm ấm ban đầu, bị bao lần nhưng nào chịu rút kinh nghiệm, thong thả tận hưởng chút gì rất riêng.
hôm nào về gặp mưa phùn là vui hết ý, đường thì vắng vì người ta ngại đi lạnh, trời thì lành như bụi bẩn nào có tồn tại, nên được đắm chìm trong làn sương mờ dày đặc ấy là đáng nhớ và tuyệt vô cùng. nay thì dám vì sợ cảm lạnh, xem chừng – đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất tuổi trẻ mình có được.
rồi những lần mưa bất chợt trên Thiên Mụ ngày hè, mấy phút trước người đông lắm tiếng, mà hiện tại chỉ yên lặng với mưa rơi. góc đặt trống chùa chưa bao giờ lý tưởng ngắm chiều nắng tắt, nhưng lại tuyệt vô cùng để nghe mưa buồn giữa rừng thông. mưa lúc ấy tóc tách qua từng kẽ lá nhỏ, vỡ tan thành muôn mảnh rồi chạm nhẹ xuống đất. cảm xúc lúc ấy như cộng hưởng của cả đất trời lẫn tiếng mưa rơi, dồn nén lại và để trọn vào trong tầm mắt, làm ai mình dẫn đến cũng thút thít đôi lần vì điều buồn (nhỏ sót ở trong lòng), nay tự nhiên bị phóng đại một cách quá đáng.
và khi tất cả những điều ấy sinh động trong tầm mắt, mình chợt nhận ra thành phố này thật tinh tế, khi gợi hoài niệm và cảm xúc thật đong đầy cho người bạn cũ lúc trở về…