Bài viết trên Instagram ngày 07 tháng 03 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
năm tháng đại học, ngoài những hoạt động xã hội là bề nổi, thì còn phía sau là sách vở chữ nghĩa thầm lặng bề chìm. Thư viện miễn phí trong giai đoạn đó tạo nên mảng ký ức đẹp đẽ, từ những ngày mình mới vào trường cho đến lúc rời đi, đủ thứ chuyện nhưng vẫn nhiều điều đáng nhớ sau cùng.
khi mình rời bỏ trường, sách vở được mọi người sắp xếp cẩn thận, đặt trong cái tủ và khóa hờ hững rồi đặt ở góc trường, lặng im với bụi bặm và muôn thứ lỉnh kỉnh của nhà kho.
mùa hè năm tiếp theo, mình quyết định không để chúng im lìm mãi như thế. mình quay lại trường, đem tủ sách ra và đưa tới quanphui bởi dù sao, ở đó thì vẫn có người qua lại, vẫn có người trân trọng sách cũ, vẫn có người yêu từng con chữ từ trang giấy.
dòng chảy lúc ấy của Thư viện lại tiếp tục được khơi, nhưng không thật sự trọn vẹn, bởi mình đã nói với chị Giang rằng, sách này em không cho hay tặng, mà chỉ là gửi đây rồi chị cứ dùng, khi cần em sẽ lấy lại… nói điều ấy ra là bởi mình không dám rời bỏ chúng, vẫn muốn nhìn thấy sự tồn tại, vẫn muốn chạm vào nó, và vẫn muốn là sở hữu chúng.
xong mình đi muôn phương, gặp muôn người rồi xảy ra muôn chuyện, khi quay lại thì nhiều điều dần nhạt nhòa; nhưng câu chuyện về Thư viện, tủ sách lẫn những điều mình nói với chị thì vẫn còn đó. ấy mà khi gặp lại, chị kể rằng sách của mình (hay đúng ra là của Thư viện) nay không còn ở Phủi nữa, chúng đi rồi, lên vùng cao rồi, trên đó đang có dự án, và người ở đó cần sách hơn ở nơi này.
khi chị nói xong, mình ngạc nhiên và không hề giận chị. có thể chị đã vô tình quên lời mình nói, cũng có thể chị cảm thấy rằng những cuốn sách của Thư viện cần được kể ở một câu chuyện khác. nhưng là vì gì đi chăng nữa, thì quyết định lưng chừng và khó đưa ra nhất, cũng đã có người làm giúp mình.
suy cho cùng, Thư viện từng rất hữu hình, nhưng hiện tại thì điều ấy không còn quan trọng nữa. sự hữu hình ấy, tốt nhất là nên làm chất liệu để kể những câu chuyện khác. còn những gì là vô hình, thì mình, và những ai khác giữ riêng một góc cũng là được lắm rồi.