Bài viết trên Instagram ngày 12 tháng 06 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
trong cuốn Nghệ thuật Huế của Edmond Gras và Léopold Michel Cadière, có một đoạn ngắn đại ý là: những vết tích, tinh hoa của lịch sử thì trường tồn với thời gian; nhưng những người nghệ nhân tạo ra nó, thì lại quên lãng, và chẳng ai nhớ để gọi tên.
đoạn này tương đối ngắn, nhưng hàm ý lại rộng. rộng với mình là đủ đọng lại, để những khi ghé thăm cùng bạn bảo tàng nào đó, lúc ngắm nhìn những cổ vật người ta đào lên từ mấy lớp đất; hoặc tình cờ chạy ngang góc tường rêu phong ở quê nhà, được dịp bước qua cổng thành cũ kỹ như chừng sắp đổ nát trong khu phố cổ; thì ngoài vẻ đẹp đang hiện hữu trước mắt, thì còn là thắc mắc liệu người ta có còn nhớ, có đang quan tâm xem ai đã tạo ra những điều này?mà, mình cũng không biết, liệu những nghệ nhân đã mất tên mất tuổi ở kiếp kia nghĩ thế nào khi họ tỉ mẩn với công trình của mình. là mong ai đó sau này nhớ rồi nhắc đến, hay chỉ đơn giản là thành quả này được tồn tại càng lâu càng tốt.
nhưng rõ ràng, hai mong muốn ấy chẳng ăn khớp và hơn thua được với nhau. bởi nếu công trình kia tồn tại đủ lâu, đủ sức để người ta ghi nhận rồi trân quý, thì cũng chẳng mấy ai nhớ đến tên họ. còn nếu khi công trình ấy biến mất trước khi người ta nhận ra, thì tên tuổi kia cũng đâu có lý do gì mà gìn giữ?