Bài viết trên Instagram ngày 11 tháng 01 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
lần ghé qua Quốc Học gần nhất, gặp 2 bạn đang học tại đây, dẫn mình đi quanh rồi giới thiệu gốc tích từng nơi chốn. được nửa chừng, bạn bảo, em đi hết trường nhưng chưa bao giờ hiểu hết trường. lời thú nhận nghe thật buồn cười và ngây ngô – trong hoàn cảnh mà bạn đang phải bày tỏ rất nhiều hiểu biết cho mình nghe. nhưng đâu đó, mình nhận ra điều bạn nói chẳng khác gì điều mình từng thú nhận với bạn của mình: đi khắp Huế nhưng chẳng dám một lần nói rõ ngọn nguồn của Huế.
bạn là hướng dẫn viên cho câu lạc bộ hướng dẫn viên trong trường. còn mình chỉ là kẻ lỡ lướt ngang trường mấy dạo, thấy đẹp nên tò mò ghé thăm. nhưng cũng đâu đó, điểm chung giữa mình và bạn, là tình yêu rộng lớn hơn – tình yêu với Huế.
buổi chiều hôm ấy, bạn nói về quá khứ, về sự trân trọng, những áp lực khi học ở trường chuyên, với những chuyện không bao giờ quên và chẳng một lần thôi tự hào. bạn nói về tương lai, về trân quý, những dự định, tháng ngày dang dở phía trước và mọi người đang bồi đắp điều ấy cho bạn như thế nào. trong cách bạn kể, mình tin là bạn tin hết lòng vào những điều ấy.
hôm đó, và cả hôm nay nay nữa, mình qua con đường vắng phủ đầy tán cây xanh, đi chậm mà hít từng hơi trong lành. khoảnh khắc ấy, mình nghĩ về những tháng ngày đã trôi qua, những ngày đã đi xa. chúng trong một chừng mực nào đó, đầy sắc thơ, mộng mị và lấp lánh. nhưng phải diễn đạt thế nào nhỉ – chúng đẹp, không thể thay thế, muốn trở lại, nhưng mình sẽ chẳng chọn trở lại. bởi chuyện đã qua là chuyện của quá khứ, mình hối tiếc nhiều quá, thì sau rồi cũng hối tiếc vì cảm giác hiện tại và vụt mất nhiều điều khác mà thôi.
xong rồi, bạn bè trong những cuộc trò chuyện, kể với nhau liệu ngày đó có sẵn lòng về Huế không? mình thì không rõ, xa vời quá, mâu thuẫn quá; khi mà đường vẫn còn dài, và nơi này vẫn một mực từ chối cho mình cơ hội. nhưng dẫu thế, mong ước quay trở lại, vẫn rất gì là mãnh liệt, và đầy lý tính trong lòng mình.
dù vậy, chút mâu thuẫn khác, khi mình quen với sự tĩnh lặng an nhiên của Huế. điều ấy khiến đôi lần mình chùn chân, vì sợ đem muộn phiền công việc vào sự an nhiên đó. nó kiểu như, phá hết mọi cảm xúc đã dành cho nơi này. nên, vẫn cứ xa vời, khi mà mọi thứ vẫn chưa có gì là sẵn sàng.