Bài viết trên Instagram ngày 07 tháng 06 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
có một điều mình luôn thắc mắc, đó là những cảm xúc dạt dào của hiện tại, sẽ như thế nào vào một ngày mà nó dần tan biến?
tâm thế lúc mới đặt chân đến Sài Gòn của mình đó là sự dấn thân nhiều phần hơn trải nghiệm. khi những ồn ào, náo nhiệt mà mình từng biết thì đã được dịp cảm nhận lúc sống ở Đà Nẵng trong 2 năm trước, (tất nhiên là không bằng, nhưng cũng đủ để không bỡ ngỡ lúc ở nơi mới); và những dự tính về nghề viết cần được hiện thực hóa thay vì mãi suy nghĩ về nó, bởi những suy nghĩ đã đi liền được 5 – 6 năm, quá dài cho một mạch suy nghĩ.
chính lẽ thế, mình cảm thấy may mắn khi Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi (2019) đến đúng lúc mình thất nghiệp do công ty cũ phá sản. film đem lại một tone màu thân thuộc, một câu chuyện dễ tương đồng, để mình tìm thấy một chút cảm hứng mà thêm phần bấu, víu vào mảnh đất này. nên, mình không mất nhiều thời gian để hòa quyện cùng nhịp sống ở nơi này, khác với những trải nghiệm buồn chán và nặng nề khác mà mình được nghe từng những người bạn xung quanh. nhưng, cũng như bạn mình đã nói, film này là cách tiếp cận hoàn hảo cho một đứa trẻ bơ vơ nơi đất khách quê người; và khi sống đủ lâu đủ sâu, thì chẳng có gì đọng lại cả, là sự nhàm chán đến vô vị, hời hợt đến nực cười.
và rồi lúc sống đủ sâu như bạn dẫn dắt, khi mọi thứ ồn ào náo nhiệt lúc ban đầu đi qua, mình dần cảm nhận sự trống rỗng và thiếu cảm xúc trong từng ngày trôi qua. mình dường như để tâm nhiều hơn mỗi lần chiếc xe nép sát lề chạy ngược chiều với tốc độ cao, hay đang băng băng trên đường phải nhanh tay đảo tay lái vì xe trước mắt bắn từ miệng ra thứ gì đó. cả cách mọi người sống vội vã, nhanh đến rồi nhanh đi như những cơn mưa giữa mùa, hời hợt đủ nhiều để làm sự sâu sắc mà mình có như trò đùa cợt nhả.
cái nhịp này, bạn mình mỉm cười đơn giản, Sài Gòn mà. dễ sống quá, nên ai đến cũng được, nên gặp ai cũng hay. mà dễ dãi không chừng, để chẳng có gì mà tiếc với nuối, để chẳng có gì mà tha thiết với nhau nhiều. sống trong cái nhịp ấy, mình vừa trở nên lạc loài bởi cái giọng Huế không pha tạp và chẳng muốn pha tạp, và vừa thành lạc lõng vì không biết cách hòa cùng nhịp mà mọi người đang ngân vang.