Bài viết trên Instagram ngày 07 tháng 12 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
trong phim Trời sáng rồi ta ngủ đi thôi (2019), có một chi tiết mà mình nhớ mãi. đấy là đoạn cuối cùng của phim, khi hai nhân vật chính ở hai góc trong phòng, người đàn người hát một bài xong nữ chính nói, còn ít phút nữa thôi, xe sắp lăn bánh rồi, để em chở anh ra bến. nam chính ừ rồi cả hai cùng bước đi.
và thế là hết. hết phim.
dừng lại ngay đấy, không ôm ấp không níu nhau ở lại, không hẹn chúng ta sẽ cùng lên đường nhé. không, không gì nữa hết.
xe lăn bánh rồi là hai người xa nhau mãi mãi, cái hẹn ngày cùng gặp lại cũng chẳng thấy đâu. đó là một kết thúc mở không hẹn ước, không mong đợi, chẳng hy vọng nhưng cũng chẳng có gì là tuyệt vọng, mọi thứ đến tự nhiên và những con người ấy chấp nhận những điều ấy như điều sẽ đến.
và mình với bạn cũng có một kết thúc gần lửng lơ như thế.
ngày cuối cùng, mình chở bạn ra sân bay để kết thúc chuyến công tác của bạn, kết thúc luôn hành trình khám phá thành phố này cùng mình. trong lúc đợi vào trước khi vào cửa an ninh, mình nói với bạn những suy nghĩ trong lòng, một chút thôi nhưng cũng đủ để bạn biết tình cảm của mình.
cái khoảnh khắc ấy nó tự nhiên đến, tự nhiên như cách mình suy nghĩ về bạn vậy. dù nó không là điều mình lên kế hoạch trước đó, nhưng như thế sẽ khiến mình thoải mái hơn, bởi nói cho ai đó biết tình cảm thật lòng của mình, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều việc suy đoán xem liệu họ đang nghĩ gì về mình.
đoạn ấy, không đàn hát không ca từ tạm biệt, không hẹn một mai mình sẽ gặp lại, bạn khuất bóng sau cửa an ninh cũng là lúc mình bước mà không ngoảnh lại để ra nhà xe. cả bạn và mình những giây phút tiếp theo là cả một hành trình để quay trở lại cái nơi mình đang sống và có những điều thân thuộc.