Bài viết trên Instagram ngày 11 tháng 06 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
những lá thư viết tay, tờ phiếu dự thi rồi báo trúng tuyển, đến giấy chứng nhận nay đã sờn góc xỉn màu vì xếp lớp nằm yên quá lâu. tất cả chúng lặng lẽ hiện ra trong thùng đồ khi mình đang dọn dẹp, gói ghém lại trước khi lên Đà Lạt sống. tất cả chúng đều không thể đem theo, bởi giờ chẳng còn quan trọng hay cần thiết. hành trang đem theo trong hành trình ấy, ngoài áo quần tư trang, mình chỉ đem theo ít sách và vài thứ gửi bạn khi được dịp gặp.
bước vào môi trường mới ở Đà Lạt, mình sống tách biệt xa thành phố, ở tập thể và dùng chung đồ đạc với những người ở đó. cuộc sống đơn điệu giản dị đúng như mục đích của hành trình; nhưng vì nhiều đồ phải để lại, những món khác lại không thể bày biện ra bởi chúng vô nghĩa và sớm thành bừa bộn trong mắt người khác. khi đó, mình cảm thấy cá tính bản thân bị phân tách, một phần ở quá khứ là Đà Nẵng, phần khác lại ở tương lai sau khi rời khỏi nơi đây, chẳng phần nào hiện diện trong lúc này.
với mình, điều ấy không hẳn là khủng hoảng mà chỉ đơn giản là giúp mình ý thức hơn về cá tính bản thân và cách thể hiện chúng trong môi trường mới. bởi vậy, rời khỏi đó và yên ổn sống ở Sài Gòn, cá tính trước từng có kia giờ đã quay lại, thể hiện trọn vẹn và đúng ý trong không gian của căn phòng thuê riêng, tại bàn làm việc ở văn phòng khi đi làm. cá tính được nói ở đây không lớn lao, đơn thuần chậu cây bình nước, cuốn sổ bút viết có thể thay ngòi khi hết mực; tất cả chúng chỉ giá trị với riêng mình mà thôi.
vài tuần trước, bạn sắp ra nước ngoài nên hẹn gặp để tạm biệt rồi kể, hành trang có nhiều sách đem cùng, dù nặng và tốn kém nhưng bạn vẫn mang đi vì thích trải nghiệm đọc sách giấy và ngại khó mua sách giá tốt khi sang bên đó. mình nghe rồi nhớ về trải nghiệm từng có mà kể lại như những ý trên với thành ý ủng hộ điều bạn đang làm.
kể xong mình kết luận, hành trang mỗi chuyến đi luôn hàm chứa cá tính, danh tính của bản thân; vậy nên đừng bao giờ phân vân rồi bỏ lại tất cả, chúng không chỉ là vật dụng vô tri vô giác, mà còn là dấu vết của sự phát triển, là lời nhắc về những gì đã trải qua, đang trưởng thành, và bạn là ai; hãy cứ như mình, không đem được thì ký gửi để khi trở lại thì chúng vẫn ở đó, vẫn là ký ức mà mình từng thuộc về.