Bài viết trên Instagram ngày 19 tháng 03 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
mình rất hay có những giấc mơ lặp lại, có lẽ một phần từ sự đơn giản trong nhịp sống hằng ngày mà thành, phần nữa là những ám ảnh diễn ra liên hồi chăng?hồi nhỏ, dầm mưa hay trở trời rồi lên cơn sốt, giữa lúc mộng mị, mình thấy bản thân như ở giữa vùng trắng xoá, khung cảnh như ở một vùng đất lạnh lẽo băng giá nào đó, xung quanh chẳng có ai và cũng chẳng có âm thanh nào.
đứng ở đó được ít lâu, thì có người xuất hiện, không rõ mặt nhưng tại nên cảm giác vô cùng gần gũi, dắt mình qua khối băng hẹp dài vô tận phía trước. có lẽ vì hơi lạnh xung quanh, nên người mình rét run từng cơn trong hành trình ấy.
đi dài thật dài, lại có người xuất hiện, phá tan mọi thứ ở phía trước lẫn sau lưng mình. phá xong tất cả, người dẫn đường biến mất, kẻ phá hoại tiêu tan, mảnh băng dưới chân dần tàn, mình chìm nghỉm trong tư thế rơi xuống. rơi cho đến khi giật mình tỉnh giấc giữa màn đêm. thực tại tương đồng duy nhất với màn đêm, đó là không có ai ở bên cạnh cả.
giấc mơ ấy cứ chập chờn xuất hiện, sinh động từng chi tiết một thời gian rất dài, năm này qua cơn sốt khác, có những đêm phải mơ đến đôi lần. nên, một trong những điều mình sợ hãi nhất, chính là những cơn sốt đêm, vì trải nghiệm chẳng có gì là vui vẻ.
lúc trước, mình diễn giải rằng đó là sự phản chiếu hiện thực. những ồn ào, vụn vỡ và đổ nát diễn ra sinh động, thay phiên mà che lấp tâm trí mình. khi tỉnh táo, mạnh mẽ đến bao nhiêu để chống chọi; thì lúc đổ bệnh, mình lại yếu ớt để chúng hành hạ đầu óc nhiều đến bấy nhiêu.
nhưng giấc mơ khi ấy chỉ là sự diễn giải đoạn kết, còn đoạn trước đó thì chẳng khi nào nghĩ tới. sau này, mình nghĩ đoạn ấy là một sự chiêm nghiệm ngược – hành trình bản thân trong tương lai. bởi những lúc tăm tối, chẳng có ai dẫn lối mà đi, mình tự soi bằng những suy nghĩ trong đầu mà men theo. nên, tại sao hình ảnh người dắt mình đi lại thân thuộc đến vậy, có lẽ rằng đó chính là bản thân mình, lúc trưởng thành.
khi kể lại một cơn ác mộng, mình không thể nào nhồi nhét sự tươi sáng thêm vào. nhưng khi nó gần như dần nhạt nhoà bởi hơn mười mấy năm chẳng xuất hiện tại, nay tự nhiên lại ghé gần đây ít hôm, thì phải viết ra kẻo nó lại nhạt nhoà, và rồi mình lại quên sự tồn tại của nó…