Bài viết trên Instagram ngày 19 tháng 07 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
mình có quen một chị bé chơi đàn, hồi còn đi học chị làm trưởng câu lạc bộ đàn hát ở trường, nay vẫn còn và sắp tới sinh nhật.
có lần chị kể, người ta biết chị là chủ nhiệm, nên kháo nhau tới nghe chị đánh đàn. chị đánh xong thì người ta bảo, sao tầm thường thế, chị đánh cũng thường thường à. nghe xong chị cười chị bảo, ừ thì thường thật, mấy điều người ta bảo về ngón đàn của chị là giả dối đó. chị kể xong, chị nói rằng đánh đàn là niềm vui, là cá tính, chứ chẳng phải vì đẳng cấp hơn thua. nên có những khi chị biết, có những người đánh đàn giỏi hơn chị, nhưng thì kệ chứ, mình vui và kéo người khác vui theo là được rồi.
mình dạo gần đây, cứ hay nhận được tin nhắn khen ảnh xinh, mình cảm ơn lại bằng sự chân thành. nhưng mình không giữ lời khen ấy trong đầu quá lâu, bởi nếu giữ lâu quá, mình biết mình sẽ bị mắc kẹt vào đó. rồi sẽ quen và muốn được chấp nhận rằng mình chụp ảnh đẹp, mà quên mất bức ảnh chỉ đơn giản là niềm vui cho mỗi lần bấm máy.
nên, như bức này, mình chẳng cần có ai nghĩ nó là đẹp hay không. cứ mỗi lần thấy cái gì đó trơ trọi, mình lại thích bấm hình. có thể là tìm thấy sự đồng điệu, hoặc đơn giản hơn chỉ là cách làm nổi bật chủ thể. nhưng có là gì, mình cũng không quan tâm cho lắm. mình chỉ cần biết một điều đơn giản, lần bấm máy lúc ấy, là bởi mình thích. vậy thôi chứ chẳng cần là đẹp hay được khen.