Bài viết trên Instagram ngày 21 tháng 11 năm 2023
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
hôm nay trước khi về, chị bé đồng nghiệp hỏi, trước giờ viết thì em viết ở đâu? chưa hiểu ý chị lắm nhưng mình vẫn trả lời thì ở trên Word, mà dạo này em cũng đang luyện chữ nữa. nghe như đúng ý cần hỏi, chị liền đưa cái túi đựng bút, bảo người ta tặng mà tự thấy không có nhu cầu nên tặng lại. mình nhận mà nghĩ vu vơ kiểu, ơ thế cũng có người quan tâm mình viết như thế nào à?
rồi hôm qua story kể lại bài cũ, vắn tắt chuyện mình là cựu sinh viên sư phạm, bạn hỏi thế trước học sư phạm Văn nhỉ? mình bảo, nhiều người cố chấp không tin mình học sư phạm, nhưng cứ quả quyết rằng mình học sư phạm Văn. trên thực tế, mình học Tâm lý, không liên quan chút gì đến văn chương hay báo chí cả.
chuyện chọn Tâm lý hình như cũng từng viết ra, đại loại là cảm thấy việc viết bài bản thì không khó, chỉ cần luyện tập và chăm chỉ là đạt được; nhưng để viết hay viết đúng, đi vào lòng người thì phải có sự thấu hiểu nhất định, nên mình chọn học Tâm lý để thõa ước mơ. theo thời gian, mình cũng đạt được phần nào, ít nhất thì vẫn đang miệt mài kiếm sống bằng nghề viết.
thỉnh thoảng có bạn thắc mắc, rồi lúc nào định viết sách, rồi sẽ trở thành nhà văn thật sự. những khi ấy, mình trả lời là vẫn chưa sẵn sàng, vì không muốn viết khi bị thúc ép. nhưng thật lòng mà nói, rất nhiều lần mình hoài nghi với điều ấy, hoài nghi rằng liệu thật sự mình có thể trở thành điều mà bản thân đang theo đuổi hay không. mình không sợ bị quên lãng, hay nhạt nhòa giữa tất cả mọi người; mình sợ rằng, cả hành trình dài đằng đẵng rồi chẳng có gì gọi là trọn vẹn hay thành tựu cả.
nhưng sự hoài nghi ấy thường không tồn tại lâu, bởi tiếp câu trên luôn là, đến khi ấy rồi có định đổi tên, chẳng còn là nhavantuonglai nữa không? những lúc vậy, mình trả lời luôn là không, vẫn là thế, vẫn chẳng có gì thay đổi cả. bởi mình luôn cho rằng, việc viết với bản thân giống như cách mọi người nghĩ về hạnh phúc vậy, chúng là một hành trình, chứ chẳng phải là đích đến.
vì vậy, viết với mình vừa là nguồn sống (theo đúng nghĩa), là sự kết nối với thế giới bên ngoài; mà cũng là sự chăm sóc tinh thần bên trong. có thể, không phải lúc nào mình cũng hạnh phúc để cảm nhận cuộc sống, nhưng mình vẫn miệt mài viết, viết hơn cả một thói quen.