Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 01 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
hồi còn sinh viên, mình thật sự không cảm được cái không khí đón đợi ngày về của những đứa bạn. có những đứa một lần rời nhà là một lần rơm rớm nước mắt, bởi ngày về xa xôi đến ba trăm ngày tiếp theo. có người nói, nhà là nơi trú ngụ sau cùng giữa những cơn bão cuộc sống.
cảm giác đi học với mình là một trải nghiệm, nên mọi thứ rất bình yên và nhẹ nhàng, nên cái gọi là cảm giác trụ ấy ấy rất là mờ nhạt. nhưng khi hết đi học rồi, đi làm rồi mới cảm nhận những gánh nặng và áp lực vô hình đè lên vai, đi làm xa nữa, nhiều hôm giữa đêm tỉnh giấc và chẳng thể nào ngủ tiếp vì trong cơn mê là khung cảnh và mùi vị của nhà.
cái mùi vị ấy nó thật đến mức những lúc tỉnh vẫn thấy thoang thoảng đâu đó, cái gọi là cần một nơi để trú ngụ giữa mọi thứ hỗn tạp của cuộc sống mà mình từng nghe, nay sinh động lắm. nhớ nhà là một cảm giác không cần diễn tả nhiều mà người ta vẫn hiểu, nhưng mình phải đợi đến khi đi xa rồi mới biết nó dữ dội đến nhường nào.
trước Tết âm một tháng, mình gặp bạn rồi bảo khi nào về anh em hẹn về cùng nhé. bạn mình bảo tính đi đèo, anh định chạy xe về nhưng đi một mình buồn quá, mình gật đầu như những lời hẹn rong chơi của hai anh em từ trước.
nhưng khi mình chạy ngoài đường, nhạc xuân với nhạc Tết ngập tràn khắp nơi, pha lẫn giữa những tiếng còi xe, và cả cái không khí lành lạnh đậm âm hưởng của Huế nữa, mình như muốn trở về những ngày cuối năm ở Huế, và biết lời hẹn này khác với những lời hẹn trước nhiều lắm.
những ngày trước, tất cả mọi người đều chọn về sớm, để nguyên dãy trọ lại cho mình quản, những ngày đấy yên bình và nhẹ nhàng đến lạ, nhạc vang khắp trọ chẳng ai quản, con đường đi lên đám hoa cải ở Kim Long vô cùng trong lành và yên tĩnh. Những ngày đó, những lúc đó mình rộn ràng, và muốn về nhanh đến lạ. Nhưng phải đợi, vẫn phải đợi, bởi chưa đến ngà, vừa chưa thật sự muốn về…
hôm mình và bạn chạy về, đoạn đường đi cũng không thiếu vắng xe, mọi thứ vô cùng nhộn nhịp, và toàn biển 74 75. đoạn đường đi, mình thấy một chiếc xe tải chạy ngang, bên cạnh hông xe là một nhành mai đã lớm chớm bông vàng, có lẽ nó đã đi được một nữa đường rồi. cảm giác ngày về, là một cảm giác đầy mới mẻ, và nhiều cảm xúc…