Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 01 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
có bạn từng nói với mình rằng, cách để hiểu hơn về một thành phố, là sống trọn cùng nó. và mình đã từ chối trong những ngày ở Sài Gòn.
điều này đến từ tâm thế lúc bắt đầu đặt chân vào, đủ củng cố trong những ngày đầu và dần kiên định khi gõ ra dòng này. Sài Gòn sau tất cả, cũng chỉ là cuộc dạo chơi để mình thử thách giá trị, để xem liệu bản thân có thể làm khác đi một điều gì hay không, có thể chấp nhận đến bao nhiêu phần khác biệt, và có thật thân thuộc là quan trọng nhất hay không. nên – cũng chẳng cần gì phải tha thiết, chẳng có gì phải lưu luyến nơi này cả.
trong quá khứ, có những chuyến đi dài, mệt nhoài đến hao tàn sức lực, ý niệm tồn tại duy nhất lúc ấy là xong việc rồi hãy về nhà trên chiếc giường thân thuộc, đặt lưng xuống mà hít bầu không khí thân quen.
có lẽ vậy, ký ức của mình về thành phố này là tương đối mờ nhạt. những góc ẩn ẩn hiện hiện, những câu chuyện rời rạc không đầu chẳng đuôi, trộn lẫn với nhau cho đủ một ngày dài, nối tiếp sự lộn xộn ấy mà tạo nên chuỗi ký ức đơn điệu, đơn sắc ở nơi này. mình xuất hiện ở đây không giống một cái bóng, vẫn hiện hữu mà hiện hữu rất riêng biệt: vừa không dung hòa được nhịp, lại chẳng muốn hòa vào cái nhịp ấy; vừa chưa tìm được bạn đồng điệu – như lời Thỏ bảo, lại từ chối san sẻ tâm hồn cho người khác thấu.
mình cứ thế, cứ đừng ngoài rìa và quan sát mọi người tung hứng những cuộc vui rồi mỉm cười hưởng ứng, cứ giữ nguyên chất giọng chẳng chịu pha thêm âm sắc nào để để đồng đều với xung quanh. mình cứ như vậy, cứ hít thở mà sống, cứ chảy một dòng riêng không theo một ai để chấp nhận rằng nơi này là không dành cho mình…
vậy, có gì là đọng lại, còn gì là lưu luyến lúc mình biến mất khỏi đây? trong một giây miệt mài với con chữ và ngoài kia vẫn đang náo nhiệt tiếng xe cộ, mình đã suy nghĩ điều ấy lúc nhìn vào những lá bơ. có phải chăng là những chậu bơ ngâm trong nước đang xanh rì, hay góc bàn làm việc đầy đặc trưng để nhìn vào là biết của ai, hoặc rộng hơn – là những con người ở nơi đây, là thành phố này chăng? thoáng vu vơ nghĩ, rồi mình cũng sớm miệt mài quay lại với con chữ, bởi đọng lại đơn điệu nhất, đơn giản là trọn cả khung hình này…