Đừng chào tạm biệt, hãy nói hẹn gặp lại
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
màn hình điện thoại sáng lên, mình nhìn xuống rồi ngước lên với bạn, còn 5 phút nữa là tàu đến nhỉ? bạn mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy, mang balo trên vai và xách túi đồ. chuẩn bị đủ cả, bạn lại nhìn lại hỏi, không vào cùng ư? mình lắc đầu, tạm biệt ở đây là được rồi. xong, mình với bạn ôm nhau, vỗ vai đôi cái rồi bạn bước thẳng một mạch vào nhà ga. khi khuất bóng chưa chừng đôi giây, xa xa vọng lại tiếng tàu. nếu đứng thêm chút nữa, mình sẽ nghe rõ hơn, nhưng mình không đứng lại mà lấy xe chạy thẳng một mạch về nhà.
lần ấy, mình tạm biệt một người mới mấy hôm trước ghé lại Huế chơi đôi ngày. cũng đôi ngày ấy, là lâu lắm rồi mới gặp lại, sau những đứt quãng của khoảng cách địa lý và bộn bề công việc. nay bạn có công chuyện tiện ghé ngang đây, thì mình cũng đáp lòng như những ngày ghé Hà Nội và hẹn bạn.
có một điều mà mình không nói, bạn cũng hiểu, đó là mình không muốn nói lời tạm biệt. với bản thân mình, không có ai biến mất khỏi cuộc đời mình, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. một chuyến tàu trôi qua, một tiếng kèn ai oán vang lên là tín hiệu của những ngày trình mới, không phải là kết thúc một điều gì. bởi nếu có là kết thúc, thì sẽ không có chữ duyên để lỡ gặp lại một ai đó, nhìn thấy sự trưởng thành thể hiện khắp hình hài lẫn lời nói. nên tạm biệt, giống như cách chúng ta chấp nhận rằng một ai đó sẽ sắp sửa nhạt nhoà trong cuộc đời mình.
nhưng thật là như thế, thì cũng chẳng có một thoáng, chốc trôi qua nào đó, một hình ảnh hay khuôn mặt khi không lại hiện lên và gợi thêm nhiều cảm xúc kéo theo. nên, hãy đừng tạm biệt một ai cả, hãy hẹn gặp để lại nhìn thấy nhau…