Bài viết trên Instagram ngày 30 tháng 08 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
lúc còn ở Đà Nẵng, gần trọ lúc ấy có một cái công trường đang xây dở dang, ban sáng đi ngang là thấy xe lớn xe nhỏ chạy vào chạy ra, đêm xuống lại nghe tiếng máy móc rì rầm. có lẽ, công nhân ở đây thích làm ca đêm, khi có nhiều đêm tỉnh giấc bởi tiếng ồn, nhưng cũng có khi vì mình gặp họ làm việc ban đêm nhiều hơn nên mới thế.
những khi ấy, mở mắt ra là thấy một vệt sáng dài, hắt từ cửa sổ hắt ngang tầm mắt, đưa tay lên là thấy sáng cả bàn tay. còn nếu nhìn ra ô cửa sổ, sẽ thấy tầng trên cùng đèn sáng lóa, lâu lâu lại lóe lên vài tia lửa vàng khi mối hàn chạm nhau.
nhưng cũng có nhiều đêm, mình tỉnh giấc không vì tiếng ồn ngoài kia, mà bởi những gì diễn ra trong đầu, là những cơn mê dở dang. những lần đó, có những cơn mơ sống động, đượm hình ảnh thân thuộc và mùi vị thân quen. sự sống động ấy đủ dai dẳng, để khi mắt mình quen với bóng tối, thì vẫn cảm nhận chút mùi vị nào xung quanh đây.
mình được dạy rằng, giấc mơ là phản ánh những điều gì đó mà ta không sẵn sàng chia sẻ ở thế giới đời thực, đó chính là suy tưởng, là nhu cầu tiềm ẩn về của cá nhân. nhưng cũng có những lúc, giấc mơ về một ai đó lại hiện về. những khi ấy, mình không nghĩ chỉ riêng suy tưởng về chính mình, mà có thể là một tín hiệu trong sự kết nối của mình lẫn bạn.
bởi vậy, nhiều khi tỉnh giấc, tỉnh táo hẳn vì những giấc mơ như thế, mình lại nhắn xem bạn có thật sự đang ổn, hay có đang cần mình vào những ngày này? mình không biết giải thích gì với bạn, nhưng mình biết bạn hiểu điều mình nói là gì. nếu bạn nói rằng bạn ổn, mình an lành mà ngủ tiếp. còn nếu bạn bảo không, thì mình biết điều đang chờ đón mình trong ngày mai sẽ là gì…