Bài viết trên Instagram ngày 01 tháng 12 năm 2018
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
chuyến công tác cuối năm, giúp mình có cơ hội ra lại Hà Nội. đây là lần đầu tiên, sau gần 2 năm chưa được ra lại. với mình, Hà Nội là ký ức tuổi thơ, là tuổi trẻ. chúng vô cùng sống động, và đáng nhớ trong lòng mình.
mình không nhớ từ năm nào, nhưng những giờ chiều chiếu phim cuối tuần trên VTV, những giọng miền bắc, khung cảnh đồng quê cứ từng chút mà in dấu trong lòng mình. khi ấy, và cả hiện tại nữa, mình ước ao được một lần ghé đến, để tìm cảnh đồng lúa cháy vàng sau vụ gặt, những đống rơm cuộn tròn trên ruộng và xa xa là khói đồng chiều. hẳn nhiên rằng, những điều ấy đâu có hiếm với làng quê nơi mình từng sống. nhưng bạn biết đấy – bụt ở nhà đâu có thiêng, mình vẫn cứ ước ao, ao ước mãi như vậy.
sau này, vào đại học rồi mình có nhiều cơ hội để đi xa hơn, những chuyến đi nhớ nhất vẫn là Hà Nội. ở đó, lúc ấy là có những người bạn. bạn của mình không thích người Hà Nội, tại trong góc nhìn của bạn thì họ giả tạo, khó gần quá; còn mình lại khác, mình chẳng thấy vậy, tự nhiên mà hòa hợp. có lẽ chăng không khí nơi này là phù hợp với mình?
bận rộn với công việc, phải hôm cuối mình mới có cơ hội ra ngoài, tính ghé vườn hoa ở bãi đá sông Hồng nhưng gặp mưa nên tiêu tan kế hoạch. biết đâu được, biết mình sắp đi nên Hà Nội chẳng muốn mình đi thêm đâu khác nữa.
chiều hôm ấy, mình hẹn bạn, cuộc hẹn cuối ở Hà Nội. trong những bạn bè còn sót lại của Hà Nội, đó có lẽ là người đem đến cho mình nhiều kỷ niệm và cảm xúc nhất. mình cảm giác, đó sẽ là lần cuối, lần cuối cho cuộc gặp với những cảm xúc tự nhiên vốn có. sau chuyến ấy, bạn sẽ hết học và về quê, còn mình lại tiếp tục nhịp sống bộn bề ở một nơi xa Hà Nội.
bạn từng đến Huế, có lẽ đó là niềm hy vọng duy nhất, len lỏi trong cuộc trò chuyện, cho những lần gặp gỡ mãi về sau này. hẳn nhiên rằng, mình biết bạn vẫn sẽ ở đó, chẳng đi đâu xa cả. nhưng thời gian dễ làm người ta thay đổi, biết một lúc nào đó, liệu bạn hay mình đâu có tha thiết những cuộc gặp gỡ – thì có phải chăng lúc này là điều tốt nhất mà chúng mình có?