Bài viết trên Instagram ngày 20 tháng 12 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
Mắc Biếc đem đến cho mình 2 cảm giác, là nhớ Huế, và nhớ những người đã từng gặp ở Huế.
cảm giác nhớ Huế nó hiển hiện trên từng khung hình với góc máy, ở đó trường sư phạm, phố cổ Bao Vinh, đồi Vọng Cảnh, đường Kim Long hay cây cầu đường sắt bắc qua sông Hương ẩn ẩn hiện hiện, đẹp đẽ và nên thơ vô cùng.
đó là con ngõ dẫn vào nhà, là phong cách bài trí để mình nói với hùng hồn bạn nhìn vào là biết nhà này ở Huế, nơi có bức tường rào gạch cũ với lớp rêu đặc trưng, là hàng cây xanh rì rào đầy lá, là những tiếng Huế thật là thân thương của bà đỡ, là chén nước gạo pha đường cho những ngày rất nhỏ, là con tò he đẹp lung linh đủ sắc màu, là chiếc xe đạp cà tàng mà mình nhớ đã chạy suốt 4 năm đại học.
nhưng thật sự với một người Huế như mình, thì mình đợi nhiều hơn những góc quay đẹp của phim, vẫn còn thiếu một ánh hoàng hôn trên sông hương nơi góc chùa thiên mụ… rồi cả tìm khắp phim cũng không thấy một ngôi nhà vườn nào.
thiếu đi những điều này không làm phim mất đi cái chất, cái hồn vốn có, nhưng sẽ thật buồn khi không thể tận dụng hết nguồn lực tự nhiên sẵn có của nơi này.
cảm giác nhớ những con người đã từng gặp ở Huế mình nhìn thấy trong câu chuyện của hai nhân vật chính, đó một phần là tình yêu đôi lứa, một phần là tình yêu với quê hương.
xem xong phim rồi mình vẫn chưa hết băn khoăn là liệu ta nên từ bỏ một mối tình không được hồi đáp, hay cứ tiếp tục kiên trì với những suy tư? khi mà mình phát hiện họ vẫn còn ở trong tâm tưởng của mình, thì cũng thật khó để dặn lòng hãy quên và thử làm lại mọi thứ từ đầu. Huế rất đẹp và yên bình, cũng rất hợp để kể với nhau những chuyện tình. kể cả khi không phải chuyện tình, thì Huế cũng dễ khiến con người ta có một chút tình mà đến với nhau, mà nhớ mỗi khi xa, bởi sự đẹp đẽ của huế dễ khiến người ta xao xuyến, nhớ rồi khắc kỷ niệm khi cạnh nhau.
và dù chuyện tình có buồn hay là vui, thì Huế vẫn ở đó, vẫn trọn vẹn với những cảm xúc, để khi mà mình quay trở lại thì mọi ký ức vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. chính bởi thế, mình nghĩ Huế cũng là một nơi đáng để đến, để nói với ai đó rằng mình thích họ, dẫu có khi, nói xong rồi họ tự tan biến và chẳng còn ở bên cạnh mình nữa…