Bài viết trên Instagram ngày 02 tháng 06 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
2 năm trước, khi sắp rời Đà Nẵng để lên Đà Lạt, mình trở lại Huế ít lâu để lên Huyền Không Sơn Thượng tu tập.
thời gian đó, ban sáng thì sinh hoạt cùng các sư, chiều lại lui tới ở thư viện của chùa. bởi ở đó, sách cũ rất nhiều, nhất là những năm 80, 90 trở về trước. trong các cuốn tìm thấy, để dành nhiều thời gian để đọc nhất là bộ tạp chí Hải Ngoại – nơi tập hợp tâm tư cảm xúc và hoài niệm của người Huế xa xứ, đặt hết vào từng câu chữ.
có một đoạn trong bài viết nhỏ giữa bộ sách, (đại ý) là: không người con của Huế nào muốn tha phương cầu thực ở nơi xa xứ cả. người không chọn Huế là nơi lập nghiệp không phải vì họ ghét bỏ quê hương, mà bởi nơi ấy chưa đủ sức nuôi họ sống mỗi ngày. […] có người đến cuối đời, tâm nguyện của họ là được nằm cạnh ông bà tổ tiên, được rải đám tro trên mảnh đất của quê hương mình. và, chẳng một ai, không một ai muốn chết ở một nơi xa xôi cả.
mình chẳng rõ Hải Ngoại kia tồn tại có đủ lâu, tập hợp đủ sâu sắc những gì mà những người con xa quê nghĩ, nhưng trong cuốn đang cầm trên tay, một đoạn ngắn thôi mà sao tâm tư hiện lên sinh động quá.
với mình, Huế của 20 năm trước và của 3, 4 năm trước chẳng khác biệt gì nhiều; nhưng nếu chạy tới thêm một đoạn là lúc này hay năm ngoái thôi thì rất khác. đường sá dần thay áo, lớp mới đè lên lớp cũ, vẻ nhếch nhác bừa bộn đã không còn, khắp nơi dần sạch sẽ thông thoáng. các công trình công cộng được xây mới, dọc bờ sông Hương được quan tâm nhiều, cây xanh và đường mới dần tạo thói quen cho mọi người, để cứ sáng sáng rồi cả chiều chiều, mọi người vui vẻ đạp xe, chạy bộ và cả lội sông vui vẻ với nhau.
Huế vốn đã tự nhiên, nay lại thêm lành mạnh và cực kỳ sống động. tin vào những gì được đọc, cảm nhận trọn tận mắt thấy, chắc chỉ tầm đôi ba năm nữa, khi chính sách phát triển định hình rõ nét, kinh tế có lối đi phù hợp, thì nhiều giải pháp sẽ đến, và đời sống vật chất cải thiện hơn; khi ấy, cũng sẽ chẳng ai đang ở lại muốn rời đi, cả những người đã đi rồi cũng sẽ mong quay về với Huế, (trong đó có mình).