Bài viết trên Instagram ngày 05 tháng 04 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
nhà mình ở quê, làm ruộng rồi trồng rừng để phát triển, mình đi ra ngoài học hỏi nhiều điều rồi thay đổi cũng nhiều, nhưng có một thứ chưa giờ mình đổi, đó là chất giọng đặc trưng của một người Huế.
chơi nhiều với mấy bạn người Hà Nội, cũng thích cách mấy bạn nói chuyện, nhiễm luôn cái xưng hô cậu tớ để đem về. vào Sài Gòn tính ra được gần một năm, cứ mỗi lần sang môi trường mới là một lần được khuyên rằng thay giọng là cách hoà nhập tốt nhất. dẫu xem ấy là một lời góp ý chân tình nhưng mình cũng chẳng đổi giọng.
xong có bạn bảo giọng mình trầm và nhẹ, nói nhiều khi như thiếu sức sống, chẳng hợp để truyền cảm hứng cho ai và cũng chẳng tạo ấn tượng ban đầu tốt cho lắm. mình thì chẳng chối, nhưng mình tìm được sự phù hợp cho chất giọng của mình, đó là những cuộc tâm tình và những cuộc trò chuyện đôi người.
với mình cái sự phù hợp ấy là sự thấu hiểu và chấp nhận bản thân, bởi rõ ràng ai cũng có mặt sáng và phía sau là mặt tối, cả điều làm rất tốt và điều làm mãi chưa xong. nhưng nếu ta cứ tự ti vào bản thân bởi những điều khiến mình yếu ớt, và cố gắng hoàn thiện theo ý đồ của một ai khác, thì rõ ràng cho đến cùng chúng ta cũng chẳng thể nào hiểu nổi bản thân mình.
chấp nhận những thiếu sót là một điều khác biệt, chấp nhận những điều bản thân không được hoàn hảo như một giá trị của riêng mình, và khi đặt đúng chỗ vào đúng lúc thì chính giá trị ấy sẽ phát huy để tôn vẻ đẹp của bản thân mình ra xung quanh.
cho nên, cũng vì thế mà không chịu đổi giọng, đổi đi rồi lỡ một mai không có lại được thì sao? và mình thật sự tin rằng với những gì mình có, là đang hướng bản thân mình trở thành một người lắng nghe nhiều hơn là chia sẻ.