Bài viết trên Instagram ngày 08 tháng 08 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
Đức sắp đi nên hôm nay tụi mình có buổi gặp cuối. những gì Đức chia sẻ sẽ làm trong những ngày tiếp theo, trước lúc lên đường khiến mình nhớ về quãng thời gian cách đây 5 năm, khi đang trong kế hoạch rời khỏi Đà Nẵng để bắt đầu hành trình lên Đà Lạt; vì những điều ấy cũng tương tự như thế, chỉ khác là đang đổi vai.
trong những năm qua, nhiều người đến làm bạn và một số rời đi, mình luôn thoải mái và đôi khi cảm thấy thật nhẹ nhõm vì được như vậy; nhưng có những mối quan hệ, những người bạn mà mình sợ rằng họ sẽ đi mất, theo đúng từ ngữ đang sử dụng, là không còn sống chung một thành phố, chung không gian mà tụi mình đã từng rất thân thuộc để chia sẻ với nhau nhiều kỷ niệm ở đó. người xưa có viết, xa mặt cách lòng; còn mình thì dùng nhiều chữ để bày tỏ hơn, là không đủ gần cho một buổi hẹn thì khó mà giữ được nhiệt dài lâu. nhưng mình không buồn quá nhiều vì những sự rời đi ấy, bởi như mọi lần chia sẻ khi nói về tình bạn, trân trọng những tháng ngày bên nhau thì luôn là điều quan trọng hơn cả.
khi Đức báo tin sẵn sàng để lên đường, với mọi thứ trong hành trang được sắp xếp đầy đủ; mình nhìn lại những mối quan hệ thân thiết xung quanh và nhận thấy rằng ai cũng đang có cho riêng một hành trình để theo đuổi, người thì lập gia đình và hạnh phúc rất nhiều với điều ấy, người thì tiếp nối sự học nên bay sang vùng đất khác, và cả những không gian từng quen thuộc từng là nhịp thở thì nay chẳng còn hơi thở nào cho riêng mình. khi chúng xảy ra, chẳng ai có lỗi hay sai sót gì ở đây cả, đó luôn là tất yếu và mình cũng đang như thế.
sau khoảng thời gian dài đêm trường tăm tối và mọi thứ dần sáng trở lại, mình nảy sinh cảm giác như từng có trong giai đoạn trước lúc rời Sài Gòn, đó là cô đơn và mất kết nối với thành phố đang sống này; giờ đây, mình không còn hứng khởi những niềm vui như trước đó đã từng. thành phố này và thành phố kia vẫn luôn thế, một ngày mới vẫn bắt đầu trước lúc bình minh xuất hiện và kết thúc khi hoàng hôn đã tắt tự bao giờ, những con người ở đó và những điều xảy ra thì vẫn ngày nối ngày và đêm nối đêm; chỉ có điều, mình đâu tha thiết để tìm đến tận cùng vẻ đẹp của những thành phố nữa, khi bản thân đã trở nên nhàm chán trước lúc chán cái thành phố này.