Bài viết trên Instagram ngày 21 tháng 07 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
vì nghĩ rằng đất nước mình còn đẹp, được mấy dịp mà rong ruổi, nên mình quyết định lên đường bằng xe máy. thật ra, lý do sâu xa hơn là việc, mình thấy việc đi lại bằng xe máy sẽ tiết kiệm, và chủ động thời gian hơn.
Nói là làm, mình lên kế hoạch cho hành trình dài 2 ngày. Hôm đầu tiên sẽ dừng lại ở Quy Nhơn, và hôm sau là thẳng tiến lên Đà Lạt. không cần gửi xe máy, chẳng cần mua vé máy bay, chẳng phải đón taxi về lại thành phố, đỡ cũng kha khá khoản tiền.
trước khi lên đường, mình chia sẻ kế hoạch sẽ lên Đà Lạt, rồi xuống Sài Gòn, mục đích là áng chừng thời gian, tìm bạn cho những nơi mình đến. có như vậy, những nơi mình đi qua sẽ bớt phần nào sự lạc lõng, và cũng dễ tìm được những cánh tay đang dang để giúp đỡ mình.
đoạn tới ngang Tam Kỳ, mình dừng lại quán nhà chị Thao, người từng là chủ của Hẻm để chào tạm biệt. trong ký ức của mình, Hẻm và chị Thao đem đến cho mình nhiều sự bình yên và thoải mái, đặc biệt là những khi cô đơn và thiếu thời gian cho bản thân mình.
mình còn nhớ, có một khoảng thời gian tương đối dài, mình không thể nào cân bằng được giữa đời sống cá nhân và thời gian làm việc, những gì đang đồng hành tại CECR lúc ấy là vô cùng áp lực, kiếm một khoảng nghỉ cho bản thân cuối ngày thôi cũng khó khăn vô cùng. tình cờ bạn rủ qua Hẻm chơi, xong bạn thất vọng vì Hẻm không như bạn nghĩ. nhưng may mắn, mình tự nhiên lại thấy hợp, lại ngồi nhiều và ngồi lâu.
một hôm nọ, Hẻm sắp đóng cửa và mình vẫn chưa muốn về, chị Thao thấy vậy hỏi liệu có sẵn lòng trông quán cho chị một lát. chị ra ngoài có việc. lúc ấy, cũng gần đến nửa đêm, không gian yên tĩnh và vắng lặng vô cùng. giây phút đó, tự nhiên mình cảm giác như được thuộc về, thuộc về nơi này. nên rằng, lời tạm biệt trong thời điểm ấy, là một phép mà mình cần phải thực hiện.
vốn, mình định dành cho chị sự bất ngờ, nhưng chị làm mình bất ngờ hơn khi chị đang ở Đà Nẵng. với rất nhiều sự tiếc nuối, mình tóm tắt hành trình, mục đích và mong ngóng một ngày nào đó, sẽ sớm gặp lại chị, không là câu tạm biệt thì cũng là hỏi han chân tình xem chị lúc ấy sống thế nào…