Bài viết trên Instagram ngày 17 tháng 06 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
những tháng ngày đi học ở Huế, mình dành nhiều thời gian trên Trung tâm học liệu, đó là một không gian khép kín, một thế giới được thu nhỏ đến mức phiến diện, chỉ có những người chăm chỉ và cầu tiến cho sự học; nên ở đó, mình ít nhiều được truyền cảm hứng lúc nhìn thấy sự miệt mài sách vở từ họ.
có những hôm ở lại quá buổi nên đói bụng, mình vòng lui ra phía sau Trung tâm, là dọc tuyến Trương Định – Lê Hồng Phong. ở đó lúc đó và cả hiện tại nữa, đều không phải thiên đường ẩm thực, nhưng cũng đủ món và vừa vị để chọn mà lót dạ qua buổi. dựa vào những gì có được, khi viết bài Cẩm nang trải nghiệm Huế của người bản địa, mình tiện tay liệt kê vài quán vừa miệng dọc những tuyến đường ấy vào.
dù vậy, tuyệt nhiên có quán chè suốt bao năm tháng sinh viên hay ăn ở đó thì mình lại chẳng đưa vào, không phải bởi quán dở mà vì nay không còn nữa, cụ thể là từ sau lần trở lại Đà Nẵng. có thể là, họ đã chuyển đi nơi khác như bao hàng quán lề đường trước đó đã từng; hoặc họ đã trở thành một phần của lịch sử, vì dạo ấy Covid dần trở nên phức tạp. mà lý do là gì, thì sự biến mất ấy chẳng phải nốt lặng với lòng, bởi mình vẫn còn nhiều quán chè khác để tìm đến, và chúng trải khắp thành phố.
mãi đến gần đây, về quê chơi và tranh thủ chở em gái đi học, mình tình cờ phát hiện quán chè quen cũ kia nay đã chuyển về đây. ghé mua và hỏi chuyện, chị chủ quán kể, đợt dịch đã làm thay đổi mọi kế hoạch vốn có, chị đành phải dọn quán và trở lại quê, đưa mọi thứ trở lại như lúc ban đầu.
những điều chị kể làm mình nhớ đến đoạn trước lúc rời Sài Gòn. có lẽ lúc đó, nếu không vì những biến động mà Covid đem đến, mình vẫn sẽ còn ở lại đó dài lâu và có thể đến hiện tại – mới sẵn lòng rời đi như kế hoạch ban đầu. dẫu vậy, nghe giọng kể buồn nhưng mình chẳng thấy chị buồn, vẫn thấy chị bán chè vui lắm; có khi là bởi, cuộc đời chị vốn dĩ đã nhiều bất trắc gập nghềnh, nên thêm một lần biến động thì thêm một lần bình thản bước qua.
ở phía ngược lại, cuộc đời mình thì vẫn son sắc vẫn nhiệm màu lắm, nên chỉ vài lần xước ở ngoài và đau trong lòng mà cảm tưởng như bầu trời sắp sụp xuống. vậy mới biết, phải ở trên con đường dài, đi lâu thật lâu thì mới biết được nỗi đau của mình là nhỏ bé đến nhường nào.