Bài viết trên Instagram ngày 13 tháng 05 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
có một hôm, trong cuộc trà nước xuyên đêm trên sân thượng cuối hè với mấy người lạ, có một chị trong nhóm ấy kể về âm thanh của những chuyến tàu đêm. chị bảo, chỗ chị xa đường ray lắm, ban ngày hay lúc rộn ràng thì không bao giờ để ý được.
nhưng khi đêm xuống lúc mọi thanh âm bị tối giản đến mức có thể, bóng tối sẽ rì rầm theo cách riêng của nó, thì xa xa lúc giữa đêm sẽ có tiếng còi hú, tàu đang vào thành phố. âm thanh ấy phá vỡ mọi thứ im lặng của không gian hiện tại, che lấp bằng sự ồn ào lặp lại liên tục.
chị bảo, những đêm dài miệt mài làm việc, khoảng nghỉ hy hữu nhất có lẽ đến từ lúc tiếng còi vang lên – đó như là tiếng chuông báo hiệu để tạm kết giờ làm…
sau, chị đi rồi, mình lại ngẩn ngơ mỗi lúc đêm khuya, để xem có tiếng tàu nào văng vẳng không. hôm thì lại có, hôm đợi mãi chẳng thấy tiếng tàu nào. những khi tiếng tàu vọng lại, mình lại xem đó như là tín hiệu của những hành trình xa xôi, những con người xa xôi, từ một vùng đất xa xôi nào đó lướt qua đây, trong đôi khoảnh khắc này.
rồi có những khi, dừng chân trước hàng rào nhìn từng toa tàu đi trôi qua, lướt nhìn những ô cửa sổ, có ô trống vắng, ô có người thẫn thờ, lại ô có ánh mắt nhìn ra. cái ánh mắt ấy, khi đôi lần mình tự hỏi, trong một chuyến tàu nào đó mà mình nhìn xuống phố, gặp một ánh mắt tương tự, mình có nghĩ như họ đang nghĩ hay không?
xong, trở lại câu chuyện trà nước lúc đêm hè ở đầu bài. đoạn ấy khi nghe chị kể xong, mình bảo rằng mỗi chuyến tàu như một cuộc đời thu nhỏ vậy, có người đi lên lại có người xuống, từng khuôn mặt vun vút lướt qua mà khó có lúc gặp lại, như chị em mình vậy đó.
chị nghe xong, chị cười để đó…