Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 08 năm 2023
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
có người bạn lâu ngày gặp, nay chuyển đến Đà Nẵng, mình gặp rồi gợi ý vài chỗ ăn ngon, vài chỗ chơi thú vị và cũng vài quán cafe yên tĩnh hợp gu. khi nói về những quán cafe, mình dành nhiều thời gian để nhắc về quán cafe bên Hoàng Diệu mà chỉ mở ban sáng; vì lúc trước có thời gian quá mông lung và hay mất ngủ, mình mong trời sáng thật nhanh để tạt ngang, ngồi ăn bánh mỳ uống ly nước nhìn ra đường xong đi làm.
nhắc vậy xong tự nhiên nhớ là lâu lắm rồi chưa ghé lại quán. có lẽ bởi mình không còn mông lung làm mất ngủ dài ngày như trước, hay đơn giản là không còn đi làm ngang tuyến đường đó nữa, sáng vội vàng muốn ghé thì cũng bất tiện vô cùng.
nhớ vậy rồi một hôm cuối tuần nọ, mình ra biển sớm xong tạt ngang quán. chạy ngang rồi mình chạy thẳng như chưa tìm đúng địa chỉ bởi quán đã đóng kín cổng, còn bên trong thấy thoáng nhịp sống như một gia đình bình thường đang sống. thêm vài lần như thế, mình nhận ra quán không đóng tạm vài hôm như thuở còn hay ghé, lên mạng tìm tin thì hay quán đã đóng cửa trong im lặng từ lúc nào; mọi người bảo, có khi cô chủ quán già rồi, hoặc không hứng thú nữa, lại không ai trông coi nên cô chọn nghỉ ngơi với tuổi già.
trước khi kể tiếp chuyện này, mình rẽ ngang kể chuyện khác, là lúc trước mình có anh bạn khi tìm được mối cafe ngon ở Đắk Lắk thì đã mở quán để chia sẻ hương vị. anh bảo rằng, quán cafe khi mở ngoài chuyện kinh doanh đơn thuần, thì còn là dịp để người ta bày tỏ câu chuyện mà họ muốn kể; và khi quán phải đóng cửa, cũng là lúc câu chuyện ấy giờ chẳng còn hứng thú để họ tiếp tục theo đuổi. khi nghe vậy, mình mơ hồ cảm nhận cách anh theo đuổi những niềm đam mê khi kinh doanh một thứ gì đó, chỉ tiếc rằng mình chưa đủ trải nghiệm để hiểu hết ngọn ngành mà anh bày ra.
dẫu vậy, quay lại với chuyện đầu bài, khi nhìn vào quán và xuyên cả quá trình hoạt động, gồm những tháng ngày người ta hay nhắc đến và cả những khoảnh khắc mình hiện diện ở đấy; mình từ từ từng chút mà cảm nhận được tinh thần, câu chuyện mà cô chủ quán muốn kể từ đời trước để lại. và khi cô không thể kể tiếp được nữa, một nỗi buồn tha thiết nhưng mơ hồ, không diễn tả hết thành lời và chẳng biết bày tỏ cùng ai trỗi dậy, cồn cào rồi lặng im từ lúc nào không hay.