Bài viết trên Instagram ngày 15 tháng 02 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
hồi nhỏ, mình sống với ông bà nội, do ba mẹ bận cuồng quay với công việc, không thể toàn tâm chăm sóc con cái được.
những năm tháng sống cùng, một sợi dây kết nối vô hình giữa bản thân mình, và quá khứ của ông bà trong lúc hai người trà nước với nhau khi thời sự chiếu. những câu chuyện từ thời chiến, những người bạn đương thời, bi kịch của thời gian và của số phận những con người là tâm điểm.
những gì ông bà kể, tất nhiên là nhạt nhoà và khó hình dung, dù lời lẽ rất sống động và đầy biểu cảm. mình đoạn đó nghe rồi để vậy, trí tưởng tượng có rộng đến bao nhiêu cũng không hiểu được hết những gì ông bà đang nói.
sau này, kinh tế gia đình ổn hơn, mình lại về sống với ba mẹ. vẫn thường xuyên ghé nhưng chỉ đôi lần được nghe tâm tình, chứ không còn nhiều như trước. dần, theo thời gian mà mình cũng xem điều ấy không là hiển nhiên, chẳng là quan trọng nữa.
rồi sau nữa, lớn khôn mà đi học xa nhà, bà mất được ít lâu thì ông cũng già yếu dần. những khi về lại, ngồi bên ông lúc vẫn còn sống, mình lại nghe đôi câu thăm hỏi, lại nghe thời thế trầm ngâm bên chén trà Thái Nguyên.
những khi đó, tự nhiên mình được gợi lại đôi điều về những ngày xưa cũ, cảm giác này tương tự như lúc mình viết đôi dòng về Song Lang (2019), đó là cuộc du hành về quá khứ qua con người, qua những câu chuyện. điều ấy dễ để diễn tả, nhưng khó để cảm nhận, vì phải nào cũng sâu sắc mà ghi nhớ trong lòng đâu?và lúc ông đặt chén trà xuống, tay bó chân đang gác mà nhìn xa xăm, tự nhiên mình như đứa trẻ đang ngồi chép bảng cửu chương tren chiếc bàn gỗ, bên cạnh là bà nội đang phe phẩy quạ đang còn nóng, mùi sương ở ngoài ngõ và thi thoảng là chút tiếng rì rầm của dế ngoài hiên…
hôm nay, 49 ngày của ông.