Bài viết trên Instagram ngày 16 tháng 01 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
lúc mình mới đặt chân xuống Sài Gòn, có nói với đôi người quen từ rất lâu ở đây, để nhỡ khi nào muốn gặp thì nhắn cái rồi cả hai cùng gặp. khi mình nhắn cho một chị bé đang làm giáo viên ở Bình Dương, chị hay viết bài lên mục góc nhìn của VnExpress và mình vẫn hay nhắn riêng khen bài chị ấy, thì chị bảo rằng có lẽ nơi này không thực sự dành cho mình, có lẽ Đà Lạt nên là điểm dừng chân lâu hơn.
nhưng cũng chỉ được đôi phút sau, chị lại nhắn tiếp, có khi ở thành phố này sẽ có một thứ gì đó đáng thuộc về em, hoặc có một gì đó đủ để níu em ở lại giữa bao nhiêu tấp nập. và bằng một cách nào đó, cái sự thuộc về ấy cũng dần hiển hiện ra trước mắt mình. bởi nếu ai đó nói nơi này quá sức ồn ào với náo nhiệt, mình vẫn tìm được sự tĩnh lặng đầy cỏ cây giữa ngỏ hẻm nơi quận trung tâm.
nếu ai đó nói mình sẽ sớm khó chịu với khói bụi và kẹt xe, thì chị nhân sự đã một lần kéo mình lại rồi hỏi tại sao đi sớm thế, lúc ấy mình nói rằng nếu đi cho đúng giờ chạy xe tới thì chị sẽ gặp em sau ba mươi phút nữa nè. và mình vẫn tìm thấy một chút hương vị của huế trong góc quán nơi gần nhà, một dĩa cơm vừa tầm như hồi ở Đà Nẵng hay muôn nẻo có đủ xe bus để đi đi về về.
nhưng nói vậy, chứ thật lòng mình không chắc chắn sẽ yêu thành phố này, trái tim mình giờ đã quá chật chội và dường như thật ích kỷ để nhét thêm một điều gì khác vào đó. có lẽ rằng, nơi này với những gì đang có, mình sẽ vẫn cảm nhận như những gì mình đang cảm nhận, nhưng để nó đi vào lòng và khiến mình thổn thức khi kể về, sẽ khó, và mình sẽ không bao giờ muốn điều ấy xảy ra.