Bài viết trên Instagram ngày 17 tháng 02 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
2 năm trước, lúc mới vào Đà Nẵng đúng là một giai đoạn cực kỳ khó khăn. khó để chấp nhận và thích nghi một cuộc sống với phong cách mới, và chẳng có ai ở bên cạnh để nói với mình hãy cố gắng vượt qua cả. lúc ấy là lúc mới đi làm, mới học cách làm quen với giờ giấc văn phòng.
cái khoảng thời gian ấy khiến mình nhớ đến anh em bạn bè, muốn quay trở lại thời gian trước đó rất là nhiều. nhưng mà, mình muốn thôi thì chưa là đủ, trong khi anh em bạn bè đang toan tính những vấn đề riêng của bản thân họ.
Đại học đem đến cho mình cơ hội gặp gỡ và kết nối với những người có chung tần số. đó là bởi chúng mình lỡ đi cùng một con đường, trên cái hành trình mưu cầu sự học để phát triển chính mình, rồi tới khi đủ lông đủ cánh rồi mỗi đứa sẽ theo một phương để tiếp tục cái hành trình ấy.
và lúc đó, những cuộc trò chuyện hay gặp gỡ là những thứ trở nên xa xỉ, một phần bởi tám tiếng trên văn phòng hút gần hết sinh lực, phần nữa là khoảng cách địa lý. những cái lý do của ngày nào, khiến tụi mình ngồi lại với nhau, nay là thứ vô cùng nhạt nhòa.
bởi vì thế, mình xem việc tiếp tục làm cộng đồng, vừa để xoa dịu sự cô đơn, vừa là sự chuyển tiếp để quen dần với việc phải có trách nhiệm hơn với chính mình. và mình đã dây dưa như thế trọn 2 năm ở Đà Nẵng. giờ phải nhìn lại, mình không thấy hối hận với điều đó, dù rằng cùng xuất phát điểm bắt đầu đi làm với bạn, thì mình tụt lại phía sau so với những thành tựu của bạn đạt được.
nhưng trước những vấn đề, áp lực từ công việc ảnh hưởng đến cuộc sống thì mình đối mặt và xoa dịu dễ hơn bạn rất nhiều. người để lắng nghe những lời than thở, buông lơi sự mệt nhọc cũng chính là mình chứ không có ngược lại. mình xem đấy là một sự chuyển tiếp cần có, dù đoạn đầu sẽ đi chậm hơn, nhưng nếu đi lâu thì đấy là cách hóa giải những bất ổn trong lòng.