Bài viết trên Instagram ngày 06 tháng 11 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
rất là lâu về trước, mình tiện đường ghé gửi đồ cho nhóm bạn khi tụi nó ra Huế tổ chức hội thảo, xong việc nên cùng hẹn mình đi ăn. có bạn mới lẫn đã quen, mình thoải mái trò chuyện và cười những câu đùa cùng nhau. trong nhóm lúc ấy, có cậu bạn tính khá vội và thích đùa vô duyên. mình cũng chẳng để tâm lắm nhưng bị đùa xoáy vớ vẩn đến 2 lần, mình bực lên bảo với cậu ấy là, anh nghĩ tụi mình chưa đủ thân đến mức mà em nói được như câu đó đâu. cậu ấy vội xin lỗi và né mình ra trong suốt buổi còn lại.
chuyện ấy cũng chẳng có gì để nhớ, nếu không có chuyện 3 năm sau đó, mình tình cờ gặp lại cậu bạn kia trong một hội thảo mà tụi mình cùng tham gia. lúc gặp, cậu ấy kể lại chuyện cũ trên, xin lỗi thêm lần và bảo, sau chuyện đó tự nhiên thay đổi, ngôn từ dùng cẩn trọng hơn. mình ngạc nhiên vì vốn chẳng để bụng, lại không nghĩ cái bức xúc của mình khiến bạn ấy chột dạ với bản thân.
dạo gần đây, nghĩ nhiều về những chuyện đã xảy ra với bản thân và ký ức trên thoáng hiện về khiến mình chợt nghĩ, đúng là những chuyện xảy ra với người khác, những bất ổn hay sự thay đổi của những người đã lướt qua đời – mình chỉ nhớ được đôi chút; còn những lần hớ hênh, hành động bộc phát thiếu suy nghĩ của bản thân (đôi khi còn tệ hại, ngớ ngẩn hơn chuyện cỏn con của cậu bạn trên kia) lại khiến mình mãi xấu hổ, đắm chìm trong những cơn mất ngủ khi đêm về.
thật ra mình nghĩ, xấu hổ với bản thân vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ không phải là một cảm giác tiêu cực. bỏ qua sự đúng sai thật sự của điều khiến mình xấu hổ ấy, thì rõ ràng tự nhận thức được rằng đó là điều khiến bản thân mất điểm trong mắt người khác là một điều quan trọng. vốn dĩ ai cũng muốn được công nhận, hay ít nhất là không chịu thừa nhận sự tầm thường của bản thân, nên cái cảm giác xấu hổ rồi chìm đắm trong điều ấy – luôn là một khởi đầu lý tưởng cho sự thay đổi tiếp sau đó.
vậy nên mới có lẽ, trong chuyện kể đầu bài, mình thấy nó cỏn con tại chẳng ở trong trường hợp ở cậu bạn ấy, khi chợt thấy muôn ánh mắt ái ngại cười trừ sau câu nói từ mình. và cũng thật lòng mà kể, trong muôn vàn lần bộc phát hành động rồi tự thấy nó ngớ ngẩn, mình nhớ mãi về nó như một điều tiêu cực để rồi tự biết mà điều chỉnh bản thân mình.