Bài viết trên Instagram ngày 19 tháng 07 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
nơi xa xôi nhất là nơi bình yên nhất.
có một hôm, mình rời văn phòng lúc tan tầm, bước một bên đường nơi dòng xe đang đông nghẹt nhích về phía rìa của thành phố, mình hướng đến điểm đón xe bus mà về nhà. cái lần ấy, cái lần dạo bước một mình giữa vô vàn tiếng ồn khắp xung quanh, mình thấy bản thân cô đơn và lạc lõng đến lạ kỳ.
nghe thì thật là chán, nhưng cái cảm giác của những ngày rất lâu về trước, khi rời văn phòng ở Sơn Trà chạy về lại Núi Thành ở Đà Nẵng.
lúc mới đặt chân vào Sài Gòn, và cả những ngày tiếp theo nữa, bạn vẫn hỏi liệu có bị ngột không, có thấy lạc không? mình nói rằng tất cả đều là không, đây là lựa chọn của chính mình, với tất cả sự chuẩn bị thì mình đón nhận mọi ồn ào tấp nập nơi này một cách bình thản.
nhưng khi đi được một đoạn đường rồi, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo mà mình vạch ra, mình mất hẳn cảm giác đón nhận mọi thứ ấy. mình thấy sự cô đơn giăng trên con đường xe bus chạy qua, dù ngoài kia biết bao chiếc xe máy đang chen từng chút một mà bước tới – suýt chút nữa mình cũng hòa vào dòng xe ấy, khi ngày trước phân vân chọn đi xe máy hay đi bus, rồi mới chọn bus vì nó rẻ và an toàn hơn.
tối hôm qua có một người hỏi mình, những người ở nơi này mình gặp được bao nhiêu lần. mình trả lời rằng là một và chỉ một, mình gặp rồi cập nhật xíu tình hình rằng mình đã ở nơi này. xong rồi để yên đó mà chưa muốn hẹn tiếp ngày gặp với ai, bởi có lẽ sự gấp gáp của nơi này làm mọi người trở nên vội vã với nhau hơn.
và thực lòng, mình vẫn chưa sẵn sàng kết nối thật thân tình với ai ở đây một cách sâu sắc. bởi dấu ấn ở đà nẵng quá mạnh mẽ, mình lại sợ rằng một ngày nào đó không xa xôi, mình chẳng thể rời đi một cách bình yên được.