Bài viết trên Instagram ngày 21 tháng 08 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
đêm dần về khuya cũng được đôi ba tiếng, ngoài ngõ thì yên lặng những vầng sáng đèn đường, còn trên căn gác nhỏ thì từng tiếng click chuột sửa ảnh cứ đều đều. mắt díp lại vì buồn ngủ, mình than thôi em bỏ cuộc, mai phụ anh làm tiếp. nghe thế, anh bạn dừng lại, giờ ra ngoài ngõ ăn rồi vào ngủ nhỉ? mình gật đầu vì đói bụng, lửng thửng xuống gác, ra ngoài ngõ rẽ vào ngã tư gần nhà, hướng đến ánh đèn vàng chiếu riêng một góc đường để ăn trứng vịt lộn.
xuống đường vận động với hít thở không khí trời dần đông, thêm mục tiêu ăn khuya nữa, mình mất hết cảm giác mệt mỏi, hào hứng tầm phào vớ vẩn đôi câu khi ngồi đợi. xong trứng cũng đem ra, nhìn rồi cùng xuýt xoa, nóng thế này ăn ấm bụng phải biết; được đà câu chuyện, anh kể vui vẻ, thằng em anh mỗi lần hẹn là phải 6 quả. cậu bé trong lời kể của anh, mình có biết, là cộng sự trong nhóm làm dự án cộng đồng mà anh đang điều phối. trong muôn điểm kết nối giữa mình và anh, thì đó có lẽ là điểm chung nhất – đều chưa sẵn sàng dành toàn thời gian cho công việc, vẫn để riêng một góc cho cộng đồng, với vô vàn năng lượng tuổi trẻ.
lần ăn khuya ấy đến nay đã gần tròn 3 năm, trải qua nhiều chuyện thêm những khoảng lặng riêng, mình và anh chẳng còn thân nhau như trước, nếu tình cờ gặp thì chỉ mỉm cười chào nhau để đó. lý do cho sự xa cách ấy, có lẽ là thế giới quan của mỗi người một khác, không còn hợp để ngồi lại tâm tình cùng nhau.
cũng trong suốt 3 năm vừa qua, và gần nhất là 1 năm trở lại, mình cũng nhiều sự không còn thân thiết như thế. phần vì mình ngày càng thu mình lại, dần giới hạn vòng tròn bạn bè quanh mình, chỉ chơi với những ai thật sự đồng điệu và chấp nhận thế giới của mình; phần nữa là như trên, chẳng còn hợp để làm bạn, dù rằng từng rất sâu sắc và hiểu lòng nhau.
đối mặt điều ấy, mình bình thản đón nhận, xem như là tất yếu của một tình bạn. hối tiếc đâu không đem gì lại được, khi thế giới quan của mỗi người mỗi lúc lại thay đổi liên tục, còn kỷ niệm nếu đủ đẹp thì tự khắc tồn tại theo thời gian.
ví dụ như hôm nay, cafe về muộn nên đói bụng, đi sao mà lạc vào góc đường cũ của 3 năm trước, quán vẫn thế và mùi đầu đông vẫn như vậy, tận hưởng 4 cái trứng lộn một mình xong lại nhớ đến anh.