Bài viết trên Instagram ngày 22 tháng 08 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
ga Lăng Cô ở bên kia đèo Hải Vân, là trạm dừng nhỏ của những chuyến tàu chợ đi đi về về ngắn ngủi trong vùng. mình nghe nói tàu Bắc Nam thi thoảng dừng lại, nhưng có lẽ những chuyến dừng ấy chẳng chở theo mình, bởi nhiều lúc xuyên đèo xuyên đêm đi lại giữa 2 thành phố, tàu chẳng chậm hẳn khi đi ngang và cũng nào có tiếng loa nào đến Lăng Cô, hoặc tín hiệu nào tương tự khác trong lúc ấy.
sau này, cả hiện tại, những khi chạy xe qua đèo về với Huế, những lúc nhìn thấy đường ray ở phía bên đường cùng trạm gác dưới chân dốc, là biết rằng nay hết đèo, thôi tạm biệt núi đồi hùng vĩ và biển cả dạt dào.
ở góc ấy, thi thoảng chạy xuống đèo rồi mình dừng đó để nghỉ lấy hơi, nhìn phía xa của đường tàu đang hun hút chìm sâu vào màu xanh cỏ lá, còn ở phía ngược lại là góc thênh thang của đầm Lập An. nếu lúc ban sáng, góc ấy trong lành nên rộng mở tầm mắt cực kỳ. nếu là lúc ban chiều, nắng hoàng hôn nhuộm riêng góc trời, cát và sóng biển lại hòa quyện, màu với khung hình là đẹp vô ngần.
cũng có thi thoảng, đường đèo đi chưa trọn thì phải dừng chân bởi người ta chặn lại, vì tàu đang đến. cũng lý do ấy, mình thêm đôi lần phải chậm giảm tốc khi đang sẵn sàng vượt đèo. gián đoạn cảm giác, mình được bù đắp về tinh thần bằng sự chờ đợi và tận hưởng, khi đầu tàu từ xa rất xa chậm rãi tiến đến, choáng ngợp cả tầm mắt rồi vun vút trôi qua…