Bài viết trên Instagram ngày 24 tháng 04 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
khi mới quay lại Đà Nẵng và vẫn còn thảnh thơi dài ngày, mình quyết định rằng hãy nên ghé Hội An trong tuần. bởi thế sẽ vắng vẻ hơn, Hội An sẽ chỉ còn là chính nó, không ồn ào nào nhiệt với đủ loại người tìm cảm giác mới lạ để thư giãn lúc cuối tuần.
quyết là vậy, nhưng vào rồi mình mới hay cũng chẳng cần giữa tuần gì cả, bởi hôm nào cũng như hôm nay, cũng đều vắng vẻ tĩnh mịch. Hội An trong lời nói của cô bán chè trong hẻm, rằng nguồn sống chủ yếu là khách Tây, nay khách không đến thì không sống được. nói rồi cô chỉ mình về phía xa xa, với dãy hàng quán đóng kín cửa, một số lại treo biển sale off, thanh lý mặt bằng…
cô nói thêm, sức chịu đựng của mỗi người mỗi quán là có hạn, có người đi qua đợt cách ly đầu, người đợi tới cận Tết thì dọn, và vẫn còn những người cố bám trụ lại đến hôm nay. mà cô bán chè thật không phải bán chè, mà là chủ tiệm lụa ở sau lưng, nơi cánh cửa vẫn đang khép kín.
cô bảo, lụa cô bán cho vui thôi, chứ kinh tế nhà cô ở đầu khác rồi, nên này vẫn trụ lay lắt được, lụa bán không xong thì tìm niềm vui ở bán chè; chứ nhiều người, gia sản, vốn liếng của họ đều dồn vào đây cả, mấy chén chè con cầm trên tay cũng không đủ vực lại. nhưng mà, nếu sẵn lòng thì hãy cứ dừng lại, người ta sẽ vui nhiều lắm ấy.
cô nói hết cũng là lúc mình tạm biệt rồi đi tiếp. ý định lúc ban đầu theo đó vẫn nối tiếp trong lòng, nhưng rõ ràng – đó là sự ích kỷ cá nhân, luôn là vậy và không thể gì chối cãi; bởi những người đang ở đây, không chỉ là sự hiện diện trong một thành phố, mà còn tạo nên sự sống động cho chính nó – vốn đâu cần một chút tĩnh mịch như mình đang nhìn thấy vào lúc này đâu…