Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 10 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
bình thường mới rồi, bạn quanh mình vì thế cũng dần có kế hoạch trở lại thành phố, sau những ngày ở yên trốn dịch. đọc tin bạn nhắn, rằng cuối tuần này vào, xong nhớ cái hẹn sinh nhật chung dang dở đoạn trước dịch, thì lòng háo hức đợi đến cuối tuần vô cùng.
với mình, niềm háo hức ấy diễn tả nhu cầu đơn giản, rằng được gặp gỡ, để nhìn thấy bạn rõ ràng, và nói những điều mà Messenger khó lòng bày tỏ trọn vẹn. cảm xúc này, dịch bệnh đóng một phần vai trò khi tạo ra giãn cách, phần còn lại chính là tình cảm bạn bè thương mến được duy trì bấy lâu nay. nói về điều này, mình lại nhớ đôi điều nhỏ nhặt.
trong sách bác Giang, nỗi niềm của những người sắp chết, dường như cân bằng giữa niềm yêu thương đến người ở lại, và những dự định đang còn dang dở. việc bị tước đoạt mạng sống, từ từ từng chút một là điều họ không cam lòng, và chẳng muốn chút nào.
còn trong những câu chuyện, lời chia sẻ của người tự tử bất thành mà mình được đọc, động lực dẫn đến hành vi đó, ngoài sự tăm tối bế tắt của tương lai, còn là sự mất kết nối trong cộng đồng – với gia đình, bạn bè và ngay cả bản thân. lựa chọn kết thúc cuộc đời, suy cho cùng cũng là kết thúc sự bất ổn mà họ không thể đối mặt.
bạn mình trong những dòng thư qua lại, như đúc kết cho những điều trên, đã viết rằng, con người ta sống trên cõi đời này là để nương tựa vào nhau. hãy hiểu là nó hoàn toàn riêng biệt với cảm giác muốn được ở yên một mình, khi đó là lựa chọn, là điều khiến bản thân họ thoải mái. đứt quãng sự kết nối, mất đi giá trị thân thuộc chưa bao giờ là điều một người chủ động lựa chọn. chúng ta sống trong từng vòng tròn nhỏ, cấu kết và đan xen lẫn nhau, nên điều ấy thật rõ ràng, ta nương vào người này và làm điểm tựa cho người khác, lặp lại và liên tục trong suốt cuộc đời. không có gì là yếu đuối, chẳng chi là bi lụy cảm xúc, chúng ta chấp nhận, bằng lòng với nó như là hiển nhiên, như cảm giác hiện hữu đầy chân thật trong thế giới này.
cơ mà, dịch thì vẫn còn đó, sẽ luôn tạo ra khoảng cách về mặt vật lý, nhưng đừng vì vậy mà quên kết nối tinh thần với xung quanh, hãy gắng duy trì nó. bởi thật sự, bạn sẽ không biết những người quanh mình – họ cần bạn nhiều đến thế nào đâu.