Bài viết trên Instagram ngày 12 tháng 03 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
lúc còn học ở Huế, có một giai đoạn mình rất hay vào Đà Nẵng, một lần đi tàu hỏa lúc hai giờ sáng để kịp tiết học cho sáng hôm sau (giai đoạn ấy vẫn còn chăm học), bảo vệ nhà xe ngủ và Grab chưa xuất hiện, nên đành phải cuốc bộ về nhà.
đi được một đoạn thì chiếc xe đạp bán bánh bao từ sau chạy tới, loa vặn nhỏ đủ để ai còn thức mà biết, còn mình thì tự nhiên nghe mùi bánh lướt qua xong chợt nhận ra cả tối chưa ăn gì. mình gọi khẽ chú ơi rồi nhìn chiếc xe chậm dần lại, chiếc bánh bao trao tay kèm nụ cười chào nhau.
xong chú không lên xe nữa, dắt bộ cùng mình mà nói chuyện, có lẽ bởi tối nay chưa có ai nói chuyện với chú.
chú bảo gần sáng rồi nhưng chưa được bao nhiêu cả, mà chỉ khi nào có đá bóng đêm khuya thì mới bán được nhiều, những khi ấy cứ kiên nhẫn đợi ngoài mấy quán cà phê. bên trong lâm râm ồn ào bao nhiêu thì đoạn hết hiệp sẽ ào ào ra mua đồ ăn lót dạ bấy nhiêu.
nhưng đó là khách đông chứ chẳng phải khách quen. quen là những ai làm việc đêm hôm hay chong đèn bên cửa sổ học bài suốt đêm.
còn cực nhất là những hôm mưa, tiếng rì rào át cả tiếng rao, củi ướt nhem còn khói thì mịt mù. nếu hôm đó bánh không nhanh nguội cũng phải ám nhiều mùi khói, (nghe thế mình bảo rằng rất nhớ mùi khói, tại lâu rồi không được về nhà, không được nấu bếp củi bếp than).
nhưng mà, chú bảo, quen rồi, quen cái nhịp sống về đêm như thế này rồi. Huế yên bình thật nhưng yên tĩnh nhất là khi về đêm, mọi người dù có sống với cái nhịp riêng của họ vẫn rất tĩnh tâm để không làm phiền giấc ngủ của người khác.
nói đến đoạn đó thì cũng đến đoạn rẽ vào nhà, mình tạm biệt chú rồi để tiếng rao vọng phía sau lưng.