Bài viết trên Instagram ngày 24 tháng 08 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
trường em ơi hỡi trường em,
chớ nhai me ổi lem thèm trường anh.
trường anh ơi hỡi trường anh,
thương nhau dệ sợ nhưng đành ngó lơ.
trường em chính là Đồng Khánh, còn trường anh ấy là Quốc Học, hai ngôi trường sát cạnh nhau và cách mỗi con đường. có một chuyện có thể bạn chưa biết, truyền thống ban đầu của Quốc Học chỉ dạy nam sinh, còn Đồng Khánh bên cạnh (nay là Hai Bà Trưng) lại chỉ có nữ. trong một lần ở trên chuyến xe dẫn đi quanh thành phố, mình được anh bạn làm hướng dẫn viên kể cho giai thoại về con đường ở giữa 2 ngôi trường như thế này:
xưa quan niệm, nam nữ thụ thụ bất thân. nên trai gái có cảm xúc cũng không được đứng gần nhau, hẹn hò công khai là một khái niệm vô cùng xa xỉ, các liền anh liền chị ở Quốc Học với Đồng Khánh cũng không ngoại lệ. cơ mà, gia giáo lễ nghĩa làm sao ngăn cách được mạch cảm xúc, khi trường anh ở cạnh trường em, đi đi lại lại là đụng mặt nhau mỗi ngày, có cảm tình mà đứng bên này nhìn sang bên kia tường rồi cười với nhau thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
nhưng, cười với nhau thôi chưa đủ để trao bao lời thương câu hẹn. biết vậy, nên các anh chị nắn nót bày tỏ hết cảm xúc ra lá thư tay, gấp lại thành chiếc máy bay giấy mà phóng sang bên kia đường để gửi lời đến người thương. mà, phải tình nào cũng nồng thắm, phải máy bay nào cũng đủ lực mà chạm đến đích bên kia…
nên, chẳng mấy chốc mà con đường Nguyễn Trường Tộ nằm giữa 2 bức tường màu đỏ là ngập tràn những chiếc máy bay giấy. những lá thư tay tuy thất bại trong việc đến đích với người mình thương, nhưng thành công khi khiến con đường được gọi là con đường tình yêu, đại lộ tương tư, hay phố cây si… như bây giờ người ta vẫn hay nhắc đến.
chuyện kể vậy, mình không biết thực hư được đến bao nhiêu, nhưng mình biết có nhiều người nên duyên vợ chồng khi cách nhau mỗi con đường bờ rào, nên chuyện này có khi cũng không là ngoại lệ.
thế nên, cứ mỗi lần chạy ngang qua, mình lúc nào phải đánh mắt mà nhìn sang con đường ở giữa, rồi tưởng tượng xem những lá thư tình trong hình hài chiếc máy bay trong tay kẻ đang yêu, xong chiếc phóng lên trời chiếc lại rơi xuống đất…