Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 05 năm 2023
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
lúc ban đầu, mình có quá nhiều thứ để viết, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. còn trong hiện tại, mình biết nên viết như thế nào, triển khai ý ra sao mà nhiều lúc lại chẳng có gì để viết. dù có thể bạn không theo nghề viết, nhưng nếu làm công việc liên quan đến sáng tạo, hẳn điều này nghe rất quen thuộc.
thách thức lớn nhất của người làm công việc sáng tạo là được công chúng chấp nhận thành quả, nhưng trước đó họ phải vượt qua rào cản lớn hơn – làm thế nào để không khiến bản thân tạo ra những sản phẩm trong lối mòn, thân thuộc đầy nhàm chán. với từng ngành nghề sẽ có từng cách giải quyết, riêng bài này mình chia sẻ đôi điều về nghề viết, cho những ai đang gặp thì có thêm gợi ý mà khắc phục.
cảm giác chẳng còn gì để viết thường đến từ 2 nguyên nhân. đầu tiên là sự thiếu trải nghiệm, thiếu chiêm nghiệm với thực tế; tức là không đủ vốn hiểu biết, cảm nhận sâu sắc về vấn đề mà mình đang trình bày; nên nếu viết thì hàm ý sẽ rất sáo rỗng, thiếu thực tế. thứ hai là năng lực giới hạn, dù có trải nghiệm thì cũng không thể chuyển chúng thành câu chữ phù hợp; điều này đến từ cảm giác hài lòng nên không trao dồi kỹ năng viết, tư duy phản biện và cảm thụ nghệ thuật.
nếu là thiếu trải nghiệm, cách đơn giản nhất là xách ba lô lên và đi ra ngoài, xem mọi người đang sống thế nào, hành xử với khác với cách nghĩ của mình là do đâu. khi không thể đi trong thực tế, bạn có thể lang thang trong văn chương của người khác, để xem họ viết gì, họ cảm nhận như thế nào trong thế giới mà họ đang nhìn thấy.
nếu là khả năng bị giới hạn, thì đã đến lúc bạn nên học thêm cái mới, xem mọi người tranh luận với nhau về vấn đề nào đó như thế nào. đôi khi, mình trước rất tự tin với những gì viết ra, sau lại giật mình khi thấy chúng sai lè trong những cuộc thảo luận chuyên môn đúng nghĩa. những khi ấy, hoặc mình lặng lẽ sửa bài theo cách hợp lý, chuẩn mực hơn; hoặc để vậy, cố mà tìm ý tứ để công nhận chúng đúng đắn hơn.
chấp nhận rằng bản thân viết chán không có gì đáng xấu hổ hay tệ hại; vì đó là cơ hội để thay đổi, làm mới cách viết của mình. không chấp nhận, ý thức được bản thân viết chán mới đáng sợ, bởi chúng khiến mình luôn đắm chìm trong sự cũ kỹ, mãi luẩn quẩn trong lối mòn tự tạo ra.