Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 06 năm 2024
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
cứ mỗi lần xem lại The Reader (2008), mình lại nhớ đến người bạn đã cũ, biết nhau từ lúc mình đang ôn tập để thi đại học. giữa lúc mọi hoài nghi mình sẽ không đậu vào trường mong ước; thì họ vẫn ở đó, kiên định động viên, tiếp niềm tin để mình vững vàng thi tốt.
xem film mà gợi nhớ là bởi, mình thích họ, thích một người lớn hơn 7 tuổi. cảm giác thì khá lẫn lộn, nhưng cảm xúc lại rất thuần túy, thích một người vì họ đối đãi tốt với mình, chẳng khi nào thể hiện thái độ tiêu cực như những người xung quanh khác.
khi ấy, mình có thêm động lực học chăm chỉ là thi đậu và được học chung trường với họ để tự tin mà bày tỏ nỗi lòng. nhưng đời nào cho ai như ý, khi mình đậu đại học, cũng là lúc người ta quyết định rời khỏi Huế, trong hành trình mới mà họ đang theo đuổi. mình day dứt nghĩ, à có khi sự hiện diện của họ trong giai đoạn đó, là để giúp mình đạt kết quả như ý; và khi đạt được rồi, họ hết vai trò và chẳng còn nghĩa lý gì để ở lại đây nữa.
những năm tháng tiếp theo, những dòng thư đi thư lại và tụi mình chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống, nhưng mình luôn cố giấu đi những thật thà cảm xúc. ban đầu thì mình nghĩ, nỗi lòng gói gém trong suy nghĩ là vừa đủ, để giữ họ bên mình và trò chuyện như một người bạn thông thường, vậy là quá đủ cho mối quan hệ này. và sau này khi trưởng thành, hiểu biết hơn thì mình lại nghĩ, những cảm xúc đã từng có ấy, đơn giản chỉ là sự cảm mến thông thường, dành cho một người đã quan tâm và chỉ dẫn để mình bước đúng trên hành trình muốn đi là phải đi như thế nào.
bởi vậy khi nhận được tin họ chuẩn bị cưới, trong một lá thư vừa thể hiện niềm hạnh phúc rất cá nhân, lại chan chứa nhiều nỗi lòng biết ơn vì suốt 7 năm kể từ lúc biết nhau thì mình vẫn kiên nhẫn lắng nghe và san sẻ hết mọi bất ổn mà họ gặp.
nhận được thư lúc ấy, mình chợt bật khóc, nước mắt chảy không vì buồn đau hay vụt mất bông hoa hồng từng là duy nhất; mà bởi thấy sao 7 năm qua mình sống hạnh phúc quá, hạnh phúc trong tình cảm chân thành từ một người hơn cả tri kỷ, họ thấu hiểu và bao dung hơn tất cả mọi điều mình có. hơn bao giờ hết, mình cảm thấy đó là một dư vị của tuổi trẻ rất khó quên, một cảm giác sống động mà suốt đường dài tiếp theo chắc sẽ khó để gặp lại.